“Cảm ơn cô đã đưa tôi về.” Thư Tuyệt cầm chai nước khoáng đi vào khu chung cư, đi hai bước lại dừng lại, đứng tại chỗ vài giây. Sau cùng lại không nói một tiếng nào, rời đi.
Tức giận nha!
Đây là cái thiết lập kỳ quái gì vậy.
Không thể có cái gì bình thường sao?
Cô muốn Phượng Từ bình thường, đáng yêu!
Thời Sênh vò đầu buồn bực nhìn Thư Tuyệt đi vào khu chung cư, biến mất ở chỗ rẽ.
Thời Sênh buồn bực về nhà, trước nói kết quả với Âu Lộ, lại đem văn kiện lúc trước gửi cho Thư Tuyệt.
Bên kia Thư Tuyệt rất nhanh nhận được, nhưng mà không nói chuyện với cô.
Cái tên ngu si đần độn này!
Thời Sênh căm giận đẩy máy tính, đứng dậy đi tắm rửa, tắm rửa xong đi ra, tầm mắt liếc nhìn máy tính một cái, vừa lúc nhìn thấy hình cái đầu của Thư Tuyệt nhảy lên.
Thời Sênh lau lau tóc, mở ra.
Dư xá: Đã xử lý.
Trừ bỏ này ba chữ, cũng không còn gì khác.
Thời Sênh đang chuẩn bị đánh chữ, một loạt chữ đã nhảy ra, sau đó hình cái đầu liền tối đi.
Dư xá: Tôi không phải phản cảm với cô, nguyên nhân thân thể, thật có lỗi.
Thời Sênh nghẹn một bụng tức lúc này mới vơi đi một ít. Nếu hắn không giải thích, cô thực sự tính toán ngày mai liền bắt cóc hắn.
Tổ tông: Tôi cảm thấy chúng ta phải luyện tập nhiều, có lẽ anh sẽ quen không ói ra.
Thư Tuyệt cũng không logout, trên màn hình chỉ có một khung đối thoại như vậy. Hắn nhìn thấy tin nhắn gửi đến, đưa tay sờ sờ môi.
Ngón tay gõ gõ trên bàn phím, cuối cùng lại xóa bỏ toàn bộ, gõ lại một lần nữa.
Dư xá: Có công ty điện ảnh muốn mua “Hoa Thần”, cô cần viết xong đoạn cuối.
Tổ tông:... Không muốn viết.
“Hoa Thần” chính là bộ Thời Sênh viết để kiếm tiền lúc trước, cô hoàn toàn không muốn lấp hố.
Dư xá: Cô rất có tài, công ty nguyện ý nâng đỡ cô.
Tổ tông: Anh trực tiếp cưới tôi đi.
Dư xá:...
Dư xá: Cô suy nghĩ kỹ một chút, ngày mai gửi chính văn của “Cô Tô Hành” cho tôi.
Tổ tông: Ông nội! Tôi gọi anh là ông nội đươc chưa! Ngày mai tôi còn phải đi làm!!!
Dư xá: Ừm.
Tổ tông:... ~ Ừm là cái ý tứ gì? Thư tổng biên, anh giật dây biên tập viết văn, đây là không đúng, không bằng anh cưới tôi luôn đi.
[...] Một câu không rời bắt người ta cưới mình, người bình thường nhất định sẽ cảm thấy cô bị cuồng cưới.
Thư Tuyệt bên kia thật lâu mới trả lời.
Dư xá: Tân Y, chúng ta mới dặp qua vài lần.
Tổ tông: Nhưng mà không phải anh đối với tôi rất quen thuộc sao?
Dư xá: Làm sao cô biết?
Tổ tông: Bởi vì tôi cũng vậy.
Thư Tuyệt nhìn chằm chằm năm chữ kia, không biết nên nói gì, những chữ đánh ra, xóa lại viết, viết lại xóa.
Ngay lúc hắn đang chần chừ, tin nhắn của Trình Minh đột nhiên gửi đến.
Trình Minh: Hôm nay thế nào?
Dư xá: Cô ấy hôn tôi.
Thư Tuyệt hiện tại rất cần một người giúp mình giải thích.
Trình Minh: Cậu lại nôn ra?
Dư xá: Ừ.
Trình minh: Nếu tôi là con gái, sẽ có ám ảnh trong lòng, hôn cậu hai lần, cậu đều ói ra.
Dư xá: Cô ấy không có...
Cô không để ý một chút nào.
Ít nhất hắn không nhìn thấy trên mặt cô có chút để ý nào cả.
Thư Tuyệt chống cằm, một tay đánh chữ.
Trình minh: Vậy rất tốt, em gái như vậy cũng không dễ tìm, cậu đừng bỏ lỡ.
Dư xá: Trình Minh.
Trình minh: Hửm?
Dư xá: Tôi thật sự không phải?
Trình minh: Sao cậu còn không tin, cậu căn bản... Quên đi, cậu muốn thử không? Bây giờ tôi đến đó, nếu cậu có thể tiếp nhận tôi, vậy tôi không còn lời nào để nói, yên tâm, tôi sẽ phụ trách.
Dư xá: Để tôi suy nghĩ một chút.
Thư Tuyệt trả lời lại mới phát hiện người chat không đúng.
Tổ tông: Anh có thể suy nghĩ một chút, để cho tôi theo đuổi anh?
Dư xá: Tôi sẽ suy nghĩ.
Thư Tuyệt đỡ trán, chuyển sang khung đối thoại với Trình Minh.
Dư xá: Không cần.
Trình minh: Ha ha ha, sợ?
Trình minh: Tôi ở cái vòng luẩn quẩn này nhiều năm như vậy, ai phải ai không phải, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Thư Tuyệt, nói chuyện yêu đương cho tử tế đi. Làm anh em với cậu, tôi cũng không muốn thấy cậu ân ái với Ngũ chỉ cô nương*, thực phí phạm của trời.
*Ngũ chỉ cô nương: 5 ngón tay = thủ dâm.
Dư xá: Thân thể tôi.
Trình minh: Cậu không thể bởi vì thân thể mà cả đời không yêu đương được đúng không? Hiện tại có cô gái không tệ... lúc hôn cậu mà cậu lại nôn ra, ha ha ha ha, cái này cũ đủ cười một năm.
Dư xá: Trình Minh.
Trình minh: Khụ khụ... Cô gái này lá gan rất lớn, trong lòng cậu hẳn là cũng không phản cảm cô ấy đúng không? Đừng phủ nhận, tôi biết cậu lâu như vậy, tính cậu thế nào tôi còn không biết sao. Nếu không phản cảm, vậy hãy cố gắng một lần. Nếu cậu không dám đi bước này thì sẽ vĩnh viễn bị vây tại chỗ.
Thư Tuyệt trầm mặc một trận, viết vài chữ.
Dư xá: Tôi biết rồi.
Thư Tuyệt tắt đi khung đối thoại với Trình Minh.
Tổ tông: Khuya rồi, tôi ngủ.
Tin nhắn này mới gửi tới một phút trước, Thư Tuyệt nhìn chằm chằm tài khoản một lúc, mới tắt khung đối thoại.
...
Tối hôm trước Thư Tuyệt ngủ muộn, ngày hôm sau trực tiếp đi làm muộn. Tống Manh Tử còn ở bên tai hắn thì thầm không ngừng.
“Anh họ, sao hôm nay trông anh tiều tụy như vậy? Tối hôm qua ra ngoài làm gì sao?”
Mặt Thư Tuyệt không chút thay đổi, đỗ xe, tháo dây an toàn, xuống khỏi xe. Tống Manh Tử nhanh chóng đuổi kịp.
“Anh họ...”
Tống Manh Tử chợt nhìn thấy xe Thời Sênh bên cạnh trong một đêm lên đời không ít. Nháy mắt cô quên luôn anh họ nhà mình.
“Tiểu Y, Tiểu Y, cô được bao dưỡng? Xe này... Hình như là mới nhất, phải mấy trăm vạn đi?”
Thời Sênh chỉ chỉ mặt mình, “Cô tưởng muốn bao dưỡng tôi dễ như vậy?”
“Không giống.” Tống Manh Tử lắc đầu, “Vậy là cô mua xổ số trúng thưởng đúng không?”
Thời Sênh mở cửa xe, lấy mấy túi thức ăn ra.
“A, Tiểu Y, cô mang bữa sáng cho tôi, cô thật tốt.” Tống Manh Tử đưa tay cầm lấy.
Thời Sênh lấy một túi trong đó chia cho Manh tử rồi trực tiếp đuổi theo Thư Tuyệt đã sắp đi vào công ty.
Tống Manh Tử: “...”
Vì sao cô chỉ có một túi?
Trọng sắc khinh bạn!!!
Lúc này đã qua giờ đi làm, thang máy không có ai.
Thư Tuyệt đi vào, cũng không nhấn nút đóng cửa, chờ nó tự đóng.
Lúc cửa thang máy sắp khép lại, một bóng người nhanh chóng vọt vào.
“Thư tổng biên, sớm a.”
Thư Tuyệt hơi hơi nhìn xuống, tầm mắt cực nhanh đảo qua mặt cô, cố gắng trấn định gật đầu.
“Mang bữa sáng cho anh.” Thời Sênh giơ giơ lên gói to trong tay, cười tủm tỉm đưa cho anh.
Thư Tuyệt nhìn nhìn nhãn hiệu phía trên, đều là mấy nhà bình thường hắn hay ăn.
Nhưng mà...
Đi đến mấy cửa hàng này có chút xa, thế mà cô đều mua hết.
“Cảm ơn.” Thư Tuyệt đưa tay tiếp nhận.
“Làm một người theo đuổi, tư cách này là cần phải có, anh nói đúng không Thư tổng biên?”
Ngón tay Thư Tuyệt siết chặt, túi phát ra tiếng vang rất nhỏ.