Thời Sênh ở thế giới này sống cũng không được lâu, năm cô hai mươi bảy tuổi, phát hiện ra bị bệnh ung thư, giai đoạn cuối.
Cô có thể tránh tử vong ngoài ý muốn, nhưng nếu nguyên nhân xảy ra ở cái thân thể này, cô cũng không thể quyết định được.
Thư Tuyệt vẫn luôn ở bên cô vào giai đoạn cuối này.
Cô gái trẻ tươi đẹp năm đó tựa hồ đã bị thời gian vùi lấp, chỉ còn lại một người mặt mũi tái nhợt, chỉ là ánh mắt cô chưa bao giờ thay đổi.
“Tiểu Y, uống thuốc.” Trên mặt Thư Tuyệt cũng không để lại dấu vết của năm tháng, vẫn đẹp trai như cũ. Hắn cầm thuốc đưa tới trước mặt Thời Sênh, dịu dàng, cẩn thận.
Thời Sênh cầm lấy tay hắn, cô có thể cảm giác được sinh mệnh của thân thể này càng ngày càng yếu.
Thời Sênh uống thuốc xong, nhìn Thư Tuyệt, “Thư Tuyệt, chúng ta ra ngoài đi.”
“Ngày hôm nay thời tiết đẹp, anh mang em đi ra ngoài...”
“Ý em nói là chúng ta đi du lịch.” Thời Sênh cắt đứt Thư Tuyệt.
Thư Tuyệt trầm mặc một hồi, “Tiểu Y, thân thể của em…” Không thể đi xa.
Thư Tuyệt bất đắc dĩ, hắn khẽ vuốt ve mặt Thời Sênh, “Để anh sắp xếp một chút.”
...
Du lịch vòng quanh thế giới đối với thân thể của Thời Sênh bây giờ là quá sức.
“Thư Tuyệt, anh nhanh lên một chút.” Thời Sênh hướng Thư Tuyệt vẫy tay.
Thư Tuyệt vài bước đi tới, “Nhiều người, em cẩn thận một chút.”
“Sao anh càng ngày càng dông dài vậy?” Thời Sênh liếc anh một cái, biểu tình thoải mái, “Chúng ta đi chơi mà, anh không thể cười một chút à, tới, học em.”
Thời Sênh toét miệng, lộ ra một dáng tươi cười.
Mặc kệ cô có giả bộ hay không, lúc này nhìn khí sắc cô khá tốt, nhìn không giống như sắp bị bệnh tật cướp đi sinh mạng.
“Thế này mới đúng.” Thời Sênh kéo Thư Tuyệt, “Đi thôi, đi thôi, em còn có thật nhiều tiền mà, không tiêu xài hết thì thật lãng phí.”
Thời Sênh quả thực tiêu đến phá sản, tiền trong card quẹt tới mức không một chút đau lòng.
Cuối cùng cũng đi tới biển rộng.
Thư Tuyệt bao trọn một chiếc du thuyền.
Thời Sênh xoa mắt, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, mũi đột nhiên nóng lên, máu đỏ thẫm từ mũi nhỏ xuống trên chăn trắng tinh.
Thời Sênh đưa tay sờ sờ.
Thật là phiền, lại chảy máu mũi.
“Thư Tuyệt, Thư Tuyệt.” Thời Sênh gân cổ gọi.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, Thư Tuyệt từ bên ngoài tiến đến, thấy Thời Sênh chảy máu mũi, nhanh chóng tiến lên, thành thạo giúp cô cầm máu.
Thời Sênh ngửa đầu, gian phòng vắng vẻ một mảnh, chỉ có thanh âm của sóng biển.
“Thư Tuyệt em sắp chết.”
Thời Sênh đột nhiên thốt ra.
Sắc mặt Thư Tuyệt bình tĩnh, tự đè nén cảm xúc không ai hiểu được trong đáy mắt, “Ừ, anh biết.”
“Anh trả đồ lại cho em.” Thời Sênh cúi đầu, chỉ vào đồng hồ đeo tay trên tay Thư Tuyệt.
“Vì sao?”
“Bởi vì tiếp theo em vẫn muốn tặng cho anh.” Thời Sênh nói với vẻ nghiêm túc.
Thư Tuyệt chỉ chần chờ trong chốc lát rồi tháo đồng hồ xuống, đưa cho Thời Sênh.
Thời Sênh cất đồng hồ xong, lại vươn tay về phía Thư Tuyệt, “Giúp em tắm rửa đi.”
Thư Tuyệt khom lưng ôm cô vào phòng tắm, nhẹ nhàng cởi quần áo trên người cô, nước ấm áp bao bọc thân thể của cô, Thời Sênh không cảm thấy lạnh chút nào.
“Thật muốn cùng anh làm một lần nữa.” Ngón tay Thời Sênh nắm lấy cằm Thư Tuyệt, than nhẹ một tiếng, “Đáng tiếc, có lòng mà không đủ lực, lần sau đi.”
“Đừng nghịch nữa.” Thư Tuyệt cầm tay cô thả vào trong nước.
Thân thể Thời Sênh giật giật, tiếng nước xối ào ào ào, cô ghé vào bồn tắm, đối mặt với Thư Tuyệt.
Rửa mặt cho cô, chỉ thấy một mảnh tái nhợt.
“Cùng em đi, có lẽ là một lần cuối cùng.”
Thời Sênh đưa tay cởi quần áo Thư Tuyệt, Thư Tuyệt để mặc cô tùy ý hành động, ánh mắt bình tĩnh dừng trên người cô.
Thời Sênh tránh ra cho anh một vị trí.
Thư Tuyệt từ từ tiến vào bồn, nước tràn khỏi bồn, hơi nước vấn vít.
Thời Sênh ôm cổ hắn, từ từ hôn lên, Thư Tuyệt hôn môi cũng phải dùng lực khống chế để cho cô có thể hít thở.
Hai người chẳng biết ở trong bồn tắm triền miên bao lâu, Thư Tuyệt giúp cô lau khô thân thể, ôm cô đi ra ngoài.
Thời Sênh nhất định muốn lên trên boong tàu, Thư Tuyệt cũng đành chiều theo cô.
Mặt trời ngả về Tây, sóng biển rì rào, tất cả đều yên tĩnh và đẹp đẽ.
Thời Sênh nằm trên boong tàu, mở máy tính ra, du thuyền bố trí không tệ, có thể có mạng.
Cô lại up ảnh cô và Thư Tuyệt lên web.
Những chuyện bọn họ đã làm cùng nhau, cùng ngắm phong cảnh, những món ngon họ ăn, những khách sạn họ ở, những người họ từng gặp, xen kẽ với các loại câu chuyện nhỏ thú vị.
Thời Sênh gõ xuống một chữ cuối cùng, ấn đăng bài.
Cô nhìn giao diện một hồi, cuối cùng tắt giao diện web, khép máy tính lại.
“Thư Tuyệt.” Thời Sênh buông máy tính, nhìn về phía Thư Tuyệt.
Trong tay Thư Tuyệt bưng hai ly rượu. Lúc Thời Sênh gọi hắn, hắn cầm hai ly rượu cùng trút vào trong một ly, lắc lắc hai cái.
Thời Sênh hơi kinh ngạc.
Dưới trời chiều, ánh mắt người đàn ông chăm chú mà kiên quyết.
“Anh cùng em.”
Cô gái sắc mặt tái nhợt chậm rãi nở nụ cười, mặt trời chiều ở trong con ngươi cô toát ra vẻ đẹp như máu vậy, cô mấp máy cánh môi.
“Thật tốt.”
Thư Tuyệt ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, lại cúi người đem rượu trong miệng rót cho Thời Sênh, mùi rượu ở giữa răng môi hai người lan tràn, tựa hồ có cả mùi máu tươi nồng nặc bắt đầu lan tràn.
Thư Tuyệt buông Thời Sênh ra, liếm khô khóe môi dính rượu của cô, ôm cô nằm xuống.
“Chúng ta sẽ đi nơi nào?”
“Thế giới tiếp theo.”
...
Độc giả cũng không biết tin tức Thời Sênh bệnh nặng, cả ngày gửi lời bình luận chúc phúc.
Cho đến tận khi tiểu thuyết này gắn thông báo tình trạng là kết thúc, độc giả mới đọc được tin tức về lễ truy điệu của cô trên web.
Độc giả cho tới bây giờ không nghĩ tới, tác giả trước còn đang nói chuyện với họ trong phần bình luận sách, cứ như vậy ra đi.
Đồng thời rời đi còn có chồng của cô, Thư Tuyệt.
Thư Tuyệt rất bình thường, những người quen của bọn họ đều biết, thế nhưng hắn lại cùng đi theo cô.
Lúc Thư Tuyệt rời đi cũng đã sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, dù là hắn đi thì vẫn không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Trong lễ truy điệu, Trình Minh và Tống Manh Tử làm đại diện, nghênh tiếp những người tới thương tiếc bọn họ.
Tống Manh Tử viền mắt sưng đỏ, nhẫn nại đến cuối cùng, cô đột nhiên sụp đổ, ngay trước khách khứa, cứ như vậy gào to lên, “Sao bọn họ lại ích kỷ như thế?”
Trình Minh vội vàng kéo cô xuống.
“Tại sao bọn họ có thể như vậy.” Giọng Tống Manh Tử nghẹn ngào, “Dựa vào cái gì? Bọn họ dựa vào cái gì mà cứ đi như thế, không thèm quan tâm tới điều gì? Dựa vào cái gì mà họ lại khiến chúng ta phải đau khổ chứ?”
Trình Minh không tiếng động vỗ vai Tống Manh Tử, nhẹ giọng nói: “Bởi vì bọn họ ích kỷ.”
Cho nên, thế giới của bọn họ mới không có ngờ vực, không có đố kị, chỉ có tín nhiệm.
Một năm sau ngày Thư Tuyệt và Thời Sênh qua đời, cuốn sách cuối cùng ở trên mạng của cô được xuất bản.
Cuốn sách xuất bản có tên là: “Hẹn gặp lại lần sau”.
Giới thiệu vắn tắt chỉ có một câu nói.
“Trên thế giới, tất cả mọi người biết, Tân Y có một Thư Tuyệt nguyện chết cùng cô.”
Bất kể là vì bọn họ tình nguyện đồng sinh cộng tử hay là bởi vì Thời Sênh đã từng là tác giả họ thích qua, quyển sách này đều trở thành kỷ niệm tốt nhất của họ.
Trong sách, câu nói sau cùng là viết:
“Cho tới bây giờ, chúng ta không phải là ông trời sắp đặt, mà là em đang tìm anh, chờ em.”