Thời Sênh có chút đắn đo, Ngọc Tiêu chết rồi, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành hay thất bại vậy?
Ngọc Tiêu chết là sự thật, cô chẳng thể nào thay đổi được...
Thời Sênh và Hệ thống nói chuyện với nhau một lúc.
Hệ thống nói chuyện này không có liên quan gì tới cô, cô đã thay đổi được kết cục nguyên tác của Ngọc Tiêu rồi, nhiệm vụ coi như cũng đã hoàn thành.
Thời Sênh trầm mặc hồi lâu, cũng không rõ là đang nghĩ gì.
Khi Thời Sênh lấy lại tinh thần, Long Quyết và Chẩm Phong cũng giao đấu xong, và cuối cùng Long Quyết thắng.
Chẩm Phong thua trận, lẳng lặng bỏ đi, cũng không cần thi đấu Lôi đài nữa, quyết định luôn là Long Quyết chiến thắng.
Nhìn thấy Diệp Thanh Thu đứng cạnh Long Quyết, khóe miệng Thời Sênh lại giật giật.
Vì vậy mới nói, nhân vật nam chính nữ chính cuối cùng vẫn sẽ ở bên nhau? Mặc dù... cái cách họ ở cùng nhau có chút dị dị.
Đôi này có vẻ khó phá đây…
Thời gian xuất chinh đã định là ba ngày sau.
Nhưng Long Quyết vừa lĩnh đại quân ra khỏi Tiên giới thì đã bị Ma tộc phục kích, Ma tộc sớm đã có chuẩn bị, người của Long Quyết bị đánh tan tác, cuối cùng không có cách nào đành phải quay trở lại Tiên giới.
Ra cửa bất lợi!
Phái ủng hộ Chẩm Phong lập tức châm biếm dè bỉu, thậm chí còn ép đòi đổi người.
Sau đó người bên Long Quyết cũng đưa ra nghi vấn.
Người của Ma tộc tại sao lại biết thời gian họ xuất binh chứ?
Có nội gián!
Trong đầu mọi người đều hiện nên suy nghĩ này, chắc chắn là phải có nội gián, người của Ma tộc đã sắp xếp trà trộn vào Tiên giới?
Nhưng nội gián là ai thì hoàn toàn không ai biết, người biết được thời gian xuất binh thì quá nhiều, nếu tra xét thì phải xét đến bao giờ mới ra?
Long Quyết vì chuyện này mà thấy nhức đầu vô cùng, thảo luận với mọi người cả ngày mà không thu được kết quả.
“Thiếu chủ, Diệp cô nương cầu kiến.”
“Không gặp.” Long Quyết chau mày chau mũi, ánh mắt tràn đầy sự tức giận.
“Thiếu chủ...” Người hầu có chút ngập ngừng, “Diệp cô nương nói có chuyện rất quan trọng muốn nói với người, liên quan tới việc xuất binh bị mai phục.”
Long Quyết lạnh lùng đưa ánh mắt nhìn người hầu, “Cho cô ta vào, các ngươi ra ngoài cho ta.”
Sau khi tất cả mọi người đều đã ra ngoài, Diệp ThanhThu mới từ ngoài bước vào, vài ngày không gặp, khí sắc của nàng ta đã tốt hơn nhiều, giống như một bông hoa kiều diễm thoát tục, mỗi nụ cười mỗi ánh mắt đều có thể mê hoặc người khác.
Diệp ThanhThu tiến lại gần Long Quyết, ghé sát cổ hắn, thở một hơi thở ma mị, “Vài ngày không gặp ta, chàng có nhớ ta không?”
Long Quyết muốn đẩy nàng ta ra, nhưng khi nàng ta tiến lại gần mình, cơ thể y điên cuồng trỗi dậy dục vọng mãnh liệt, đáy mắt y ẩn hiện nét thù hận, ấn vào vai Diệp Thanh Thu, ép nàng ta ngồi xuống bàn bên cạnh.
Kéo quần của Diệp Thanh Thu xuống, cũng chẳng cần màn dạo đầu, cứ thế đi thẳng vào.
Đôi chân Diệp Thanh Thu vòng chặt quanh eo Long Quyết, để y có thể cho vào trong sâu hơn, những âm thanh tục tĩu của dục vọng không ngừng phát ra từ đôi môi của nàng ta.
Hai người làm việc đó xong xuôi thì cũng đã quá một canh giờ, y phục trên người của Diệp Thanh Thu đã bị Long Quyết xé nát, những chỗ cần che cũng không thể che đi được nữa rồi.
Long Quyết đứng dậy, chỉnh đốn y phục có chút nhàu nhĩ của mình, rồi quay lại nói với Diệp Thanh Thu, “Cô có gì muốn nói với ta?”
Diệp Thanh Thu cũng chẳng thèm chú ý đến bộ dạng của mình, “Chẳng phải chàng muốn biết kẻ nào là nội gián? Ta biết người đó.”
“Là ai?” Long Quyết nhìn nàng ta chằm chằm.
Vừa ra cửa đã gặpmai phục là một sự sỉ nhục tuyệt đối với y, nếu y biết kẻ đó là ai, y nhất định phân thây kẻ đó thành vạn mảnh.
“Ta có thể nói với chàng, nhưng mà...” Ánh mắt của Diệp Thanh Thu lướt qua lướt lại trên người Long Quyết vẻ như đang tính toán gì đó.
Long Quyết không che đậy sự chán ghét trong đáy mắt mình, “Cô muốn làm điều đó với với đàn ông lắm sao?”
“Không, ta chỉ muốn làm với chàng.” Diệp Thanh Thu cười lớn, nhưng trong ánh mắt của Long Quyết lại tràn đầy sự tức giận, vì chính y không thể khống chế nổi bản thân...
Nghĩ tới đó thôi, y đã muốn giết ả ta!
“Sẽ có một ngày cô phải hối hận.” Long Quyết nhấn mạnh từng câu từng chữ, rồi giơ tay cởi hết y phục trên người mình xuống, “Lại đây.”
Diệp Thanh Thu đi lại chỗ Long Quyết, cúi gập người xuống rồi ngẩng đầu nhìn hắn, “Hiện tại ta và chàng đều chung một cái mạng, ta chết, chàng cũng sẽ chết. Long Quyết, cả đời này chàng đừng hi vọng sẽ thoát được ta.”
Long Quyết lạnh lùng cười một tiếng, y sẽ tìm ra cách giải quyết.
Rồi sẽ có một ngày, y sẽ phanh thây nữ tử này thành vạn mảnh.
Hai người hì hục làm chuyện đó rất lâu, Diệp Thanh Thu thấy thỏa mãn rồi mới nói cho Long Quyết biết tên của kẻ nội gián đó.
...
Người mật báo đương nhiên là Thời Sênh, cơ hội tốt như vậy, sao cô có thể bỏ qua được chứ.
Vì vậy, cho dù Long Quyết biết được nội gián là ai thì cuối cùng y cũng chỉ có thể kìm nén rồi tìm gặp Tiên đế, Phượng Từ là một kẻ điên, y có tìm tới thì cũng chỉ là đi tìm ngược mà thôi.
Long Quyết vừa đi, Tiên đế đã để lộ vẻ mặt u ám, “Lục Chương, tình hình Nam Hải thế nào rồi?”
Lục Chương hơi cúi đầu rồi đi tới trước mặt Tiên đế, cung kích trả lời, “Gần đây có thông tin bọn họ muốn nhân cơ hội này để ép người thoái vị, Long Quyết xuất binh sẽ đem theo vô số binh lực của Tiên giới, thần e rằng chúng ta không phải đối thủ của bọn họ. Nhưng nếu như chúng ta không xuất binh, Tu chân giới sẽ không thể chống lại được...”
Tiên đế đột nhiên phẫn nộ, “Được lắm, Nam Hải! Được lắm, Long Quyết!”
Lục Chương sợ hãi đến mức thở cũng chẳng dám thở mạnh.
“Hôm nay Long Quyết đã rời khỏi Tiên giới?” Tiên đế lại hỏi.
“Đúng vậy.” Sự việc của Tu chân giới vô cùng cấp bách, đã hoãn đến lúc này rồi, nếu vẫn tiếp tục kéo dài thêm nữa thì Tu chân giới chính là thiên hạ của Ma tộc.
“Mời Phượng Từ và Thương Thù tới đây.”
“Tiên đế?” Mời họ đến làm gì vậy?
Tiên đế trừng mắt nhìn khiến Lục Chương lập tức không dám lên tiếng, nhanh chóng rời khỏi.
Mới sáng sớm thôi nhưng Thời Sênh đã chờ sẵn Tiên đế cử người đến mời, vì vậy khi Lục Chương đến, Thời Sênh đã ngăn Phượng Từ lại để hắn không làm phiền Lục Chương. Lục Chương cẩn thận, cung kính mời họ đến Tiên Cung.
Đây là lần đầu tiền Thời Sênh điến Tiên giới gặp Tiên đế, đó là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, uy vũ, chỉ cần giơ ngón tay lên thôi cũng đủ bá khí thiên hạ.
Tiên đế trầm mặc một hồi, thấy Thời Sênh cũng chẳng có ý định mở lời nên tự mình phải mở lời trước, “Ngươi nói cho ta biết động tĩnh của Nam Hải là nhằm mục đích gì?”
“Ngứa mắt với Long Quyết thì có được tính là lý do không?” Thời Sênh chau mày.
Ở cốt truyện, Diệp Thanh Thu sẽ không phi thăng sớm như vậy, Ma tộc đương nhiên cũng chẳng hung hãn đến thế, càng chẳng có chuyện Tiên giới xuất binh. Chuyện Nam Hải âm mưu tạo phản nhưng trước nay đều không tìm được thời cơ tốt, đến tận khi gần kết thúc tiểu thuyết, đám pháo hôi này mới nhảy ra kiến công lập nghiệp cho nhân vật chính.
Mà hiện giờ Ma tộc đang chiếm hơn một nửa giang sơn của Tu chân giới, ép Tiên giới không thể không xuất binh, Nam Hải đã đợi đến thời điểm này rồi, làm sao có họ có thể bỏ qua được?
Thời Sênh chỉ là đem chuyện này nói trước với Tiên đế mà thôi.
Điều mà cô muốn làm là ngồi ăn hạt dưa xem đánh nhau đó.
Rồi sau đó nhân cơ hội để lên ngôi!
Ánh mắt Tiên đế đánh giá Thời Sênh thêm vài lần nhưng thực ra lại đang thăm dò Phượng Từ, vì ánh mắt của Phượng Từ chưa lúc nào rời khỏi Thời Sênh nên ông ta biết những lời đồn đại đó là có thật.
Phượng Từ rất yêu chiều người này.
“Tiên Đế mời ta đến đây chắc không phải chỉ để hỏi chuyện này đấy chứ?”
“Đương nhiên không phải.” Mắt Tiên đế vụt lên tia sáng, “Nguy cơ lần này của Tiên giới, nếu các ngươi có thể ra tay giúp đỡ, ta hứa có thể đáp ứng một điều kiện của ngươi.”
Binh lực còn lại của Tiên giới đều trấn thủ ở các nơi hiểm yếu, không thể dễ dàng kinh động, nếu không thì sẽ xuất hiện đại loạn lớn hơn. Nhưng trong Tiên giới, thực lực chiến đấu tốt nhất là Phượng Từ, chỉ cần hắn đồng ý thì Nam Hải cũng không thể chống lại được.
“Hả? Vậy ta muốn cái ghế của Tiên đế, Tiên đế có thể nhường cho ta không?” Thời Sênh vừa cười vừa nhìn Tiên đế.
Tiên Đế: “...”
Điều này có gì khác so với âm mưu tạo phản của Nam Hải?