Phượng Khuynh Khuynh càng giết người thì càng không khống chế nổi bản thân mình, muốn giết nhiều hơn nữa.
Điều này sẽ càng làm cho nàng ta có cảm giác mình ưu việt, mình càng mạnh hơn.
Ban đầu, nàng ta còn lén lút giết người. Nhưng sau khi sức mạnh tăng lên, nàng ta không che giấu gì nữa, bắt đầu giết người không kiêng kị.
Đi đến chỗ nào là khiến cho nơi đó lâm vào khủng hoảng.
Phượng Khuynh Khuynh không tìm thấy Thời Sênh nhưng lại gặp được một người mà nàng ta không ngờđược.
Hách Liên Dục.
Nam nhân đã bỏ nàng ta lại ngày đó.
Lúc trước, hắn cũng chính là người trộm một trong hai con kỳ lân. Trước đây Hách Liên Dục đã nói qua với Phượng Khuynh Khuynh, nàng ta cũng đã tha thứ cho hắn.
Nhưng hiện tại, trong mắt Phượng Khuynh Khuynh, Hách Liên Dục chỉ muốn lấy cớ mà thôi.
Nếu không phải tại hắn, sao nàng ta lại biến thành như bây giờ.
Lúc ở trong trận pháp, hắn lại tin lời nói của Đông Phương Hợi…
Không thể tha thứ!
Phượng Khuynh Khuynh một đường đi theo Hách Liên Dục, tới nơi vắng vẻ hoang tàn, nàng ta mới không che giấu mình nữa, trực tiếp đánh tới.
Hách Liên Dục không hề phát hiện ra có người đi theo nên bị đánh cho trở tay không kịp.
So với con người, ma tu luyện theo đường tắt, thực lực của Phượng Khuynh Khuynh giờ đã cao hơn hẳn Hách Liên Dục, sau khi giải quyết hết người bên cạnh hắn, nàng ta liền giẫm chân lên người hắn.
Lúc này, Hách Liên Dục mới nhìn thấy rõ gương mặt bị giấu sau mũ trùm đầu màu đen.
“Phượng Khuynh Khuynh, là ngươi!” Hách Liên Dục kinh ngạc.
Đại khái, hắn không nghĩ mình sẽ gặp lại nữ nhân này.
Nhìn dáng vẻ của nàng ta, hắn lập tức hiểu ra, ma nữ mà người trên đại lục đang đồn thổi gần đây là ai.
Phượng Khuynh Khuynh cúi đầu, một bàn tay gầy guộc thò ra từ trong áo choàng, nắm lấy cằm của Hách Liên Dục, ánh mắt như đang đánh giá một thứ đồ vật, thanh âm bén nhọn, chói tai, “Hách Liên Dục… Không ngờ ta chưa chết phải không?”
Hách Liên Dục bình tĩnh lại, “Ngươi muốn gì?”
“Muốn gì?” Phượng Khuynh Khuynh như tự hỏi, sau đó lập tức trở nên dữ tợn, “Hách Liên Dục, ngươi nói xem ta muốn gì? Ta muốn ngươi chết!”
“Phượng Khuynh Khuynh, chuyện ngày đó ta là lực bất tòng tâm…” Hách Liên Dục bình tĩnh giải thích, “Giờ ngươi muốn gì ta đều có thể bồi thường cho ngươi.”
Nàng ta vươn bàn tay còn lại đẩy mặt nạ của Hách Liên Dục ra. Nàng ta thật sự muốn nhìn xem nam nhân này trông như thế nào, còn mang cái mặt nạ giả bộ thần thần bí bí.
Hách Liên Dục tựa như phát hiện ra ý đồ của Phượng Khuynh Khuynh, thấp giọng quát lên, “Phượng Khuynh Khuynh!”
Phượng Khuynh Khuynh dùng sức ngăn hắn lại, ngón tay nhanh chóng đẩy cái mặt nạ ra.
Mặt nạ bị đẩy ra, Phượng Khuynh Khuynh sửng sốt một chút rồi bật cười ha hả, “Ta còn tưởng Đế quân Xích Viêm là kẻ anh tuấn, thần võ thế nào, thì ra là quái nhân, thảo nào còn muốn mang mặt nạ.”
Lời của Phượng Khuynh Khuynh chẳng khác nào một cái gai đâm thẳng vào lòng Hách Liên Dục.
Trên mặt bên trái của hắn có rất nhiều đồ đằng màu xanh, hắn không biết là gì, chỉ biết từ lúc mình sinh ra đã có, cũng chính vì thế mà hắn bị cha mẹ ghét bỏ, anh em trêu chọc.
Giờ Phượng Khuynh Khuynh lại cười nhạo hắn, những ký ức xấu xí như bị đánh thức, không ngừng hiện đi hiện lại trong đầu hắn, những gương mặt trào phúng đó không ngừng dung nhập với gương mặt của nữ nhân này.
Lửa giận hừng hực dấy lên trong lòng hắn.
…
“Lần này thật sự có thể giết được ả sao?”
“Chắc là có thể, nhiều tiền bối như thế mà còn không giết được ả ta, vậy chẳng phải đại lục này xong rồi sao?”
“Giết ai thế?”
“Phượng Khuynh Khuynh chứ còn ai!” Người phía trước quay đầu, đánh giá người vừa hỏi vài lần, “Ngươi không biết à?”
“Ở đâu?”
“Ngay ở đằng trước.” Người nọ chỉ về phía trước. “Nhưng ta khuyên ngươi đừng qua đó, miễn cho lại bị thương.”
Thời Sênh nhẹ gật đầu sau đó đi qua trước mặt họ, đi vài bước tới bên cạnh Ngân Vi, ôm lấy cánh tay hắn, “Đi, đi xem đánh nhau đi.”
Ngân Vi lắc đầu bất đắc dĩ, căn bản là hắn không có quyền từ chối.
Những người này chọn chỗ đánh nhau rất tốt, là một thung lũng, sườn núi bên trên có không ít người đang đứng.
Phía dưới đã có đánh nhau, ánh sáng tán loạn, thanh âm nổ mạnh khiến mặt đất cũng rung chuyển.
Thời Sênh tìm một vị trí tốt, bên cạnh có vài người đang ngồi, cô cũng ngồi xổm xuống.
Ngân Vi từ chối làm hành động thiếu hình tượng đó, vì thế hắn đứng ở sau lưng cô, bảo đảm sau lưng sẽ không có ai tới gây bất lợi cho cô được.
“Phượng Khuynh Khuynh thật lợi hại, thế mà còn chưa chết.”
“Ta nghĩ lần này vẫn thua thôi, hay là chúng ta rút lui trước đi, lát nữa ả ta giải quyết xong người bên dưới, chúng ta cũng sẽ bị xui xẻo đấy.”
“Đừng nói chuyện giật gân như thế, còn nhiều người thế này còn lo không đối phó được với một người?”
Vài người trầm mặc một chút, rốt cuộc là chẳng ai di chuyển, vẫn tiếp tục theo dõi diễn biến bên dưới.
Đúng lúc đang xem rất khẩn trương thì bên cạnh lại vang lên thanh âm tanh tách, tanh tách.
Một hai tiếng thì cũng thôi đi, nhưng âm thanh này lại chẳng ngừng nghỉ, chắc khác nào có con chuột đang gặm nhấm đồ bên tai.
Có người không nhịn được quay đầu sang nhìn.
Một thiếu nữ trẻ trung đang ngồi xổm cách bọn họ vài bước, trên mặt đất là một đống vỏ hạt dưa.
Mọi người: “…” Ngươi đang ngồi xem kịch đấy à?
Còn cắn hạt dưa nữa!
“Nhìn ta làm gì?” Thời Sênh cũng nhìn bọn họ, “Xem dưới kia kìa!”
Lật bàn, ngươi ngồi đây cắn hạt dưa, còn bảo bọn ta đi xuống?
Thấy mấy người kia vẫn nhìn mình chằm chằm, Thời Sênh có lòng tốt chia cho mỗi người một nắm hạt dưa.
Mọi người cầm hạt dưa trong tay: “…”
Ai muốn ăn hạt dưa của ngươi!
A…
Ăn cũng ngon phết nhỉ?
Ngon hơn mấy đồ bọn hắn từng được ăn.
Vì thế người xung quanh Thời Sênh cũng bắt đầu cắn hạt dưa tập thể, cảm giác lo lắng vừa rồi cũng bay biến đi đâu sạch.
“Ôi, Trương lão không xong rồi, tốc độ của Phượng Khuynh Khuynh quá nhanh… Tanh tách tanh tách… Vài vị tiền bối kia luôn ở vòng người, một mình Trương lão sao gánh hết đòn được…”
“Người phía sau không hề đồng lòng, sợ là Trương lão lành ít dữ nhiều… Tanh tách tanh tách tanh tách…”
“Phượng Khuynh Khuynh quá hung ác. Lần trước Hách Liên Dục ấy, Đế quân của Xích Viêm mà còn chết trong tay ả ta. Lần này không thể giết ả, sợ là sau này mọi người càng phải cẩn thận hơn, tanh tách tanh tách…”
“Hách Liên Dục chết rồi à?” Thời Sênh chen vào hỏi.
“Tiểu cô nương không biết à?” Người kia sáng mắt lên, ra hiệu cho người bên cạnh dịch dịch ra, “Ta nói cho ngươi nghe…”
Những người khác đều tỏ vẻ không muốn nghe, rõ ràng là đã nghe người này kể quá nhiều lần rồi.
Nhưng Thời Sênh đúng là không biết thật.
Hách Liên Dục đã chết, còn bị Phượng Khuynh Khuynh giết bằng cách hết sức tàn độc, ngay trước mặt công chúng. Vậy mà không ai dám đi lên giúp đỡ, chỉ có thể nhìn Hách Liên Dục bị tra tấn đến chết. Mà chết rồi Phượng Khuynh Khuynh vẫn chưa buông tha, còn treo xác hắn lên tường thành phơi nắng.
“Cũng không biết vị Đế quân này chọc Phượng Khuynh Khuynh thế nào nữa.” Có người lắc đầu, “Lại nói tiếp, vị Đế quân này cũng rất xui xẻo. Tam tiểu thư Phượng gia mang theo đại quân huyền thú quét ngang đại lục, giờ Thương Lam đã nhất thống đại lục này, ngôi vị Đế quân của hắn cũng coi như mất, giờ còn chết trên tay Phượng Khuynh Khuynh.”
“Đúng là xui xẻo, đều vướng phải người nhà họ Phượng.” Người bên cạnh kết luận một câu.
“Mà nói tới vị Tam tiểu thư Phượng gia kia, đó cũng là một người rất trâu bò, nhiều huyền thú như thế mà nàng ấy cũng có thể sai khiến được.”
“Trâu cái gì, Phượng gia chẳng có ai tốt đẹp, máu lạnh vô tình.”
“Cũng không hẳn, lúc huyền thú quét ngang đại lục cũng có làm nhiều người bị thương lắm đâu. Ta nghe nói chỉ có người chủ động công kích mới bị huyền thú tấn công. Mà muốn nhất thống thiên hạ thì làm gì không có hy sinh?”
“Nói tiếp đi, cuối cùng sao lại không thấy nàng ta đâu nữa?”