Biến cố này khiến mọi người đều bất ngờ không kịp trở tay, bao gồm cả Thời Sênh và Hạ Linh.
Lúc thang máy bắt đầu rung lắc, sắc mặt Hạ Linh trắng bệch.
Ngón tay bám chặt vào tay vịn bên cạnh, tay còn lại không dám quá dùng sức.
Thang máy càng ngày càng rung lắc mạnh, Hạ Linh dùng một tay ôm Thời Sênh vào lòng, nghiêng đầu không để Thời Sênh nhìn thấy thần sắc trên mặt anh.
Biến hóa của Hạ Linh đương nhiên Thời Sênh nhìn thấy.
Anh trước giờ không đi thang máy, bất kể tòa nhà cao thế nào anh đều leo thang bộ.
Hành động như vậy trong thời đại cơ giới hóa này đúng là kỳ quặc mà.
Song Thời Sênh cũng đã quen rồi.
Phượng Từ không có chút bệnh thì đâu gọi là Phượng Từ.
Tốc độ rơi của thang máy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến tầng cuối, rơi xuống như vậy, người bên trong gần như không còn khả năng sống sót.
Nhưng khi thang máy tiếp xúc với mặt đất, trên người Hạ Linh tỏa ra một luồng ánh sáng trang bao bọc lấy anh và Thời Sênh.
Bên tai chỉ nghe thấy tiếng va chạm rất lớn, cơ thể không hề cảm thấy đau đớn.
Hạ Linh động đậy bàn tay đang đặt trên eo Thời Sênh, anh vẫn có thể cảm nhận được độ ấm của cơ thể cô, anh vẫn còn sống.
Đồng hồ trên cổ tay anh phát ra ánh sáng rực rỡ, kim đồng hồ nhanh chóng quay một vòng, sau khi sóng nước chuyển động thì hồi phục trạng thái bình thường.
Hạ Linh có chút ngớ người, làm sao có thể… không bị gì hết?
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn người đang ôm mình, ánh sáng phát ra trong thang máy chiếu lên gương mặt có chút tái nhợt của anh, nhìn vào khiến người ta có cảm giác đau lòng.
“Anh không sao chứ?” Thời Sênh nhẹ giọng hỏi.
Thiết kế yếu đuối như vậy, chắc chắn là nữ chính vẫn chưa chạy.
Bản cô nương vào nhầm rạp hát rồi không?
Hạ Linh có chút cứng nhắc, cúi đầu nói: “Không sao.”
Không khí ngột ngạt xung quanh khiến Hạ Linh cảm thấy không thoải mái. Anh ôm chặt Thời Sênh vào lòng, lưng chạm vào thang máy lạnh lẽo, giống như như vậy có thể khiến anh có chút cảm giác an toàn.
Thời Sênh trợn tròn mắt, kéo anh ngồi xuống, ôm anh vào lòng.
“Đàn ông con trai anh còn sợ đi thang máy?” Mẹ kiếp đấy là thiết kế quỷ gì thế.
Trong suốt thời gian cô và anh chung sống với nhau, anh cũng không có chứng sợ không gian kín.
Hành động của anh bây giờ chỉ có thể cho thấy anh chỉ là đơn thuần sợ đi thang máy.
Hạ Linh yên tâm thoải mái ôm eo Thời Sênh, úp mắt vào *** mềm mại của cô, bên tai có thể nghe thấy nhịp tim của cô.
Rất bình ổn giống như dòng nước nhỏ chảy róc rách thấm vào trái tim anh, vỗ về sự lo lắng của anh.
Ngày xưa, Hạ Linh từng gặp chuyện ngoài ý muốn, chính là một sự cố thang máy anh suýt chết trong đó. Sau này, anh luôn tránh xa thang máy. Hôm nay nếu không phải Thời Sênh ở bên trong anh tuyệt đối sẽ không tiến vào.
Đội phòng cháy chữa cháy rất nhanh đã chạy đến, xác định bọn họ vẫn còn sống, chuẩn bị cứu hộ, may mà bây giờ thang máy dừng ở mặt đất, không cần lo lắng vấn đề thang máy sẽ tiếp tục rơi xuống.
Nhưng mà cửa thang máy bị kẹt cứng rồi, người của đội phòng cháy chữa cháy tốn rất nhiều sức lực mới có thể mở cửa ra.
Thời Sênh không quan tâm sự kinh ngạc của đám người ở bên ngoài, bế ẵm Hạ Linh đã ngủ thiếp đi ra ngoài.
Đám người đứng hình, há hốc mồm.
Mẹ kiếp! Cô bé này thật trâu bò!
Một người đàn ông lớn xác thế mà cô bế lên nhẹ nhàng như vậy được?
Ăn rau chân vịt của thủy thủ Popeye à?
Một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, bế một người đàn ông lớn xác, cảnh tượng này muốn bao nhiêu kỳ quái thì có bấy nhiêu kỳ quái, muốn bao nhiêu ngược đời thì có bấy nhiêu ngược đời.
Cô nhóc này! Một cô nhóc lớn lên đáng yêu như vậy có cần mạnh mẽ thế không?
“Cô bé à, chú giúp cháu đưa cậu ấy đến bệnh viện nhé?” Một chú lính cứu hỏa bước lên trước, tốt bụng đề nghị.
Thời Sênh tránh né sự tiếp xúc của chú lính cứu hỏa, lễ phép gật đầu, đè thấp giọng nói: “Cảm ơn chú, anh ấy không sao, chỉ là ngủ thiếp đi thôi.”
“Vậy chú đưa cậu ấy lên lầu, các cháu ở lầu mấy?” Chú lính cứu hỏa vẫn rất nhiệt tình.
Nhìn thân hình của cô bé, sao có thể chịu được sức nặng của một người đàn ông to xác như vậy.
Thời Sênh vẫn rất lễ độ từ chối, đồng thời cảm ơn những người khác trong đội lính cứu hỏa, bế Hạ Linh lên lầu.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, cô bé này là sao đây?
Trong số những người đứng xem có người chụp ảnh tung lên mạng.
Không quá nửa tiếng sau, toàn bộ tin hót đều bị antifan của Hạ Linh chiếm lấy.
Phấn tường đê (Bức tường thấp quét vôi trắng): Mẹ nó! Hạ Linh có phải đàn ông không, lại để một người con gái ôm, đúng là làm mất mặt đàn ông chúng ta quá.
Mai hoa chiếu nhãn (Hoa mai đầu cành đẹp chói mắt): Tình huống gì đây?
Quyển thượng sarong (Mặc lên sarong): Tôi nhìn nhầm à? Hay là mạng nhà tôi không tốt, tôi lại nhìn thấy nữ thần của tôi bế Hạ Linh? Hay là bế công chúa? Dưới lầu cũng nhìn thấy sao?
Kim lịch ngưng không: Hạ Linh lại bị bế công chúa. A a a a a! Vì sao người nữ thần bế không phải là tôi.
Cành hoa: Hạ Linh càng ngày càng thụ, Trầm Yên của chúng ta bá đạo!
Thổi cánh hoa tàn: Trầm Yên của chúng ta bá đạo! +1
Bất phương hoa linh lạc (Đừng để gió thổi tàn hoa hải đường): Tổng tài Hạ được Trầm Yên bao nuôi? Ôi trời, giống như tôi vừa mới mở cánh cửa một thế giới mới.
Tranh cãi trên mạng không hề ảnh hưởng đến Thời Sênh.
Dạo gần đây Hạ Linh quá mệt, cộng thêm chuyện trong thang máy, anh ngủ rất lâu mới tỉnh dậy, vừa quay đầu liền nhìn thấy Thời Sênh ngồi bên cạnh anh đọc sách.
Từ góc nhìn của Hạ Linh có thể thấy trang bìa hình như là một cuốn tạp chí.
Nhưng mà đợi anh nâng người ngồi dậy, nhìn thấy nội dung bên trong, anh đen mặt giật cuốn sách trong tay Thời Sênh.
Thời Sênh đang hăng say đọc, bỗng nhiễn không có sách, vẻ mặt cũng trở nên hung dữ: “Làm cái gì thế?” Thức dậy đã nổi nóng rồi, giỏi thật.
“Nhìn anh không đủ sao?” Hạ Linh sầm mặt nói: “Em còn muốn xem những thứ này?”
Thời Sênh: “…”
Không phải do buồn chán sao?
Bản cô nương xem loại sách này giải trí một chút cũng không được sao?
Hạ Linh đưa tay cởi bỏ bộ đồ ngủ không biết được thay từ lúc nào, lộ ra lồng ngực rắn chắc: “Anh cho em nhìn là đủ rồi.”
Nói xong còn muốn hất chăn ra, bày ra tư thế khỏa thân.
Bây giờ thời tiết mát mẻ, anh mặc một bộ đồ ngủ mỏng, lúc trước lại ở lâu trong thang máy Thời Sênh sợ anh bị cảm lạnh, vội vàng đắp chăn cho anh: “Em sai rồi, sau này em sẽ không xem nữa.”
Cô nhào đến hôn môi Hạ Linh: “Chỉ nhìn mình anh thôi, đừng tức giận.”
“Hôn một cái nữa.” Hạ Linh hất hàm. Bây giờ anh rất tức giận, cần cô hôn mới tốt lên được.
Cơ thể anh đẹp như vậy không nhìn, lại đi nhìn người khác.
Có cái gì đáng xem chứ. Hừ!
Thời Sênh nắm cằm của Hạ Linh: “Đừng có mà được voi đòi tiên.”
Hạ Linh tiếp tục hất chăn.
Thời Sênh: “…” Bà mày phục rồi!
Anh cố ý gây sự, những nữ chính diêm dúa lòe loẹt bên ngoài căn bản không so sánh được.
Vỗ về Hạ Linh xong, Thời Sênh mới có thời gian hỏi anh sao đột nhiên lại trở về.
Lúc đó, anh phải ở công ty mới đúng.
“Em giúp anh giải quyết rắc rối lớn như vậy, người làm bạn trai như anh đương nhiên phải tận tình báo đáp em, Bé ngoan, em thấy sao?” Giọng điệu của Hạ Linh mang theo mấy phần hấp dẫn, trong mắt tràn ngập tràn ý cười.
“Chỉ là cái nhấc tay không cần…” Thời Sênh nhìn sắc mặt từ từ trầm xuống của Hạ Linh, cô lập tức đổi giọng, “Nếu anh đã nghĩ như vậy, vậy em không khách khí nữa.”
Cô muốn anh nghỉ ngơi một lát cho tốt, kết quả anh lại khăng khăng đòi bày trò.