Cha chết, con trai kéo người gây phiền phức cho bệnh viện thế mà còn có thể tìm nhầm bệnh viện. Người sáng suốt đều nhận ra đây là đi gây chuyện. Nếu thật sự là đưa con có hiếu thì làm sao không biết cha mình nằm ở bệnh viện nào?
Cậu thanh niên nhìn thấy ánh mắt không mấy thân thiện của La Diễm Văn, ban đầu còn có chút hốt hoảng, có thể nhận ra đây là lần đầu anh ta đi gây chuyện với bệnh viện. Không phải ai cũng có kinh nghiệm ngay từ lần đầu.
Có người từ phía sau đi lên huých tay cậu thanh niên, anh ta lấy lại tinh thần, ngang ngược nói: “Làm gì, anh còn muốn chặn tôi ở đây, không cho tôi đi à?”
Anh ta vừa nói vừa muốn tiến lên đẩy La Diễm Văn. La Diễm Văn sầm mặt, một tay giữ cậu thanh niên lại, tay còn lại tháo khớp vai của anh ta.
cậu thanh niên bị đau thì gào lên, “A, dựa vào cái gì mà bác sĩ của bệnh viện các ngươi được phép đánh người. Đây rốt cuộc là bệnh viện hay hắc điếm vậy hả, thế mà lại đi đánh người.”
Có rất nhiều người đến vây xem nhưng anh ta gào thét như thế mà không có một ai để ý tới.
Người phía sau anh ta cũng rục rịch. Bác sĩ Dương và vài bác sĩ nam khác cũng tiến đến vì sợ La Diễm Văn sẽ gặp thiệt thòi.
Bảo vệ khoa cũng chạy đến nói: “Làm ầm ĩ trong bệnh viện, cảnh sát đang tới.”
cậu thanh niên giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, bên tay còn hoàn hảo chỉ vào La Diễm Văn, “Tôi sẽ tố cáo anh với cảnh sát, cố ý làm tổn thương dân thường.”
La Diễm Văn lạnh lùng lườm anh ta một cái, nhanh tay bẻ lại khớp vai cho anh ta.
Mọi người chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, cánh tay cậu thanh niên ban nãy bị trật khớp bây giờ đã trở lại bình thường.
“Tự giới thiếu một chút, bác sĩ, khoa chỉnh hình.” La Diễm Văn nhướn mày, mở miệng nói.
Khóe miệng cậu thanh niên co giật, không nói nên lời. Vốn chỉ là trật khớp, giờ bẻ lại như cũ, không có vết thương, không bị chảy máu thì làm sao anh ta có thể báo án.
“Làm tốt lắm!” Cố Hân vui vẻ cười với La Diễm Văn khi nhìn bộ dạng người câm ăn hoàng liên* của cậu thanh niên.
*có khổ mà không nói ra được.
“A, bác sĩ La rất đẹp trai, tôi lại get vẻ đẹp trai của anh ấy thêm một chút rồi.” Một giọng nói đầy hoa si vang lên. Cố Hân quay lại nhìn thấy mấy y tá đang đứng phía sau nhìn trộm.
Hai mắt mấy người nhìn nhau, không khỏi nở nụ cười.
Bởi vậy có thể thấy được, soái ca là tài nguyên chung của toàn nhân loại.
La Diễm Văn sửa lại tay áo blouse, chuẩn bị đến phòng cấp cứu gọi Cố Hân. Lúc anh quay đầu lại thì thấy cô đang đứng cạnh tường nói chuyện với mấy cô y tá nữa.
“Động tác vừa rồi của bác sĩ La, mấy bác sĩ khoa chỉnh hình đều biết làm à?” Một hộ sĩ nhỏ với vẻ mặt hưng phấn hỏi, “Biết thế tôi xin đến làm việc ở khoa chỉnh hình, tại sao ban đầu tôi lại chọn khoa cấp cứu chứ.”
“Không không không, tôi cảm thấy cho dù các bác sĩ khác ở khoa chỉnh hình có làm động tác đó thì cũng không đẹp trai bằng bác sĩ La.” Một hộ sĩ khác phản bác.
Cố Hân đồng tình gật đầu, “Đúng vậy, những tình huống như này vẫn phải nhìn mặt. Khuôn mặt của bác sĩ La đúng là chiếm ưu thế lớn.”
La Diễm Văn vừa đi tới thì nghe thấy hết những lời Cố Hân nói, anh hơi híp mắt, đã học được cách trêu đùa anh rồi, chẳng lẽ dạo này nhận ít bệnh nhân quá?
“Khụ khụ…”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc phía sau, Cố Hân mang theo một nụ cười lấy lòng mà quay đầu lại. Nhìn thấy anh tựa tiếu phi tiếu đứng đó, trong lòng cô liền biết anh đã nghe thấy những lời mình nói, nhất thời không biết nói gì cho đúng.
“Đi, đã hội chẩn xong rồi.” La Diễm Văn vẫy tay ra hiệu với cô rồi đi về phía tòa nhà nội trú.
Cố Hân vội vàng đuổi theo, nhìn thấy bảo vệ đang ngăn cản những người náo loạn kia, đúng lúc cảnh sát tới nơi. Bác sĩ Dương chỉ huy mọi người giám sát, một bên thông báo tình huống với cảnh sát.
“Ôi, bác sĩ ở bệnh viện chúng ta rất ga lăng nha.” Trước khi đi, Cố Hân nghe thấy một y tá cảm thán.
Cố Hân nghe xong thì cười trộm xong lòng, thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Bây giờ môi trường y tế có hơi khắc nghiệt, chỉ cần có người dẫn dắt tiết tấu, cắt xóa lời nói trong một video rồi đăng lên Weibo thì đa số các bình luận đều sẽ mắng chửi bác sĩ của bệnh viện, làm gì có ai quan tâm đến chân tướng sự việc cơ chứ?
“Ôi…” Cố Hân không chú ý nên đâm vào lưng La Diễm Văn. Cô vội vàng lấy tay che mũi, thậm chí còn không kịp đứng vững.
La Diễm Văn vội vàng đưa tay đỡ cô, khẽ cau mày.
Cố Hân ngẩng đầu nhìn anh đang đứng ngược sáng. Cô cảm thấy tướng mạo của La đại thần thật sự rất đẹp, ngay cả nhíu mày cũng đẹp như thế.
“Cô lại thất thần phải không? Có thể để tâm hơn một chút không, tốt xấu gì cũng phải chú ý đến bản thân một chút chứ.” Trong thanh âm của anh có vài phần bất đắc dĩ và cưng chiều mà chính anh cũng không nhận ra.
Cố Hân bám vào tay La Diễm Văn để đứng vững, cô cảm nhận được sức mạnh từ bàn tay kia truyền đến mới đột nhiên lấy lại tinh thần, cúi thấp người, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Đã luôn thất thần thì không nói, còn toàn bị La Diễm Văn bắt gặp.
La Diễm Văn giống như không có việc gì thu tay lại, thanh âm cũng khôi phục như lúc bình thường, “Đi thôi.”
— —
Sự việc của khoa cấp cứu nhanh chóng bị truyền ra. Dù sao trong không có bí mật gì trong bệnh viện này cả, chưa kể khoa cấp cứu hôm nay còn náo loạn như thế.
Ngô Hưng vừa ra khỏi phòng phẫu thuật đã nghe thấy mọi người bàn tán về chuyện ngày hôm nay, ông ấy nhanh chóng đuổi theo La Diễm Văn hỏi sự tình, “Ài, lão La, khoa cấp cứu có phải có y tá nào trẻ đẹp không? Một hòa thượng như cháu mà chịu động thủ, không phải là tức giận vì hồng nhan chứ?”
Ông ấy vừa nói vừa quay lại nhìn Đặng Bân của khoa cấp cứu, ý hỏi anh ta có phải có y tá trẻ nào mới vào khoa cấp cứu không.
La Diễm Văn rút một điếu thuốc lá từ bao thuốc dưới ngăn bàn ra hút, để lại cho Ngô Hưng toàn là khói. Hiển nhiên là anh không thèm quan tâm đến chuyện này.
Bị hỏi đến phiền, La Diễm Văn mất kiên nhẫn nói: “Chú ở trong phòng phẫu thuật mà sao cũng biết chuyện này vậy?”
Trên đầu Ngô Hưng vẫn còn đội mũ vô khuẩn, khẩu trang kéo xuống cổ. Thấy La Diễm Văn chịu nói chuyện, ông ấy không thèm tháo mũ và khẩu trang, kéo ghế của Cố Hân ở bên cạnh anh ngồi xuống, nói: “Tin tức từ các y tá rất rõ ràng. Lúc khoa cấp cứu có người tới gây chuyện đã có người thông báo tin tức trên WeChat rồi. Bọn họ định đến hỗ trợ cho cháu, kết quả còn chưa đến nơi đã nghe thấy cháu tự giải quyết xong rồi.”
Ông nói xong còn cười, “Hắc, còn có thể tăng thể diện cho khoa chỉnh hình chúng ta. Tiền thưởng năm nay của khoa chúng ta chắc chắn sẽ không bị cướp đi. Chỉ cần cháu còn được nhiều người trong bệnh ủng hộ thì không có ai dám cắt xén tiền thưởng của chúng ta.”
La Diễm Văn cười mắng một tiếng, lười không thèm để ý đến ông ấy.
Mấy thực tập sinh không dám quấn lấy La Diễm Văn để hỏi nên họ chỉ đành quấn lấy Cố Hân.
Điều này ngược lại đã nhắc Cố Hưng, ông ấy cười hì hì tiến lại gần, “Tiểu Cố, cháu đi cùng thầy La của cháu đến hội chẩn ở khoa cấp cứu, chắc cháu đã xem hết quá trình? Cháu nói cho chú biết, khoa cấp cứu có y tá mới nào trẻ đẹp không, có thấy La Diễm Văn nhìn trộm ai không?”
Cố Hân: “...”
Cố Hân hết sức khó xử, cẩn thận nghiêng đầu nhìn La Diễm Văn. Ai ngờ La Diễm Văn cũng đang lười biếng nhìn cô, bộ dạng đang chờ cô trả lời.”
Ngay trước mặt La Diễm Văn, Cố Hân cho dù có mấy cái gan cũng không dám tự ý sắp xếp việc của La Diễm Văn, chỉ có thể lắp bắp nói: “Nghe nói khoa cấp cứu đang kiểm tra màn camera giám sát… Thầy Ngô có thể đến xem giám sát.”
La Diễm Văn: “...”
Ngô Hưng sửng sốt một giây rồi phì cười, “Tiểu Cố, cháu đúng là học trò ruột của cậu ta.”
Với tính cách của Cố Hưng, thật sự sẽ đến khoa cấp cứu hỏi giám sát. Nhưng khoa thông tin nói rằng cảnh sát đã mang video giám sát đi rồi, bên đó cũng không giữ lại.
Biểu tình của Ngô Hưng vô cùng tiếc nuối.
Nhưng cảm xúc tiếc nuối này cũng không duy trì lâu. Chờ lúc tan làm, nhóm chat của thực tập sinh đã bắt đầu gửi đến đủ loại video về chuyện hôm nay.
Tô Tạp chạy đến lườm Cố Hân một cái.
Cố Hân đang phiền vì đống bệnh án, thấy bộ dạng thần bí của cô ấy mới lấy điện thoại ra, chuẩn bị đi vệ sinh luôn.
Vừa đi vừa xem điện thoại, mới đi đến cửa phòng cô đã ngây người.
Nhóm WeChat của thực tập sinh đã có mấy trăm tin nhắn chưa đọc.
“Oa, thầy La thật sự rất đẹp trai a!”
“Bác sĩ khoa chỉnh hình đều rất được. Không có mấy bác sĩ có thể so sánh với các bác sĩ của khoa chỉnh hình.”
“Tôi thật sự rất bội phục La đại thần…”
“Tôi quyết định sẽ làm nghiên cứu vào khoa chỉnh hình.”
…
Đây là chuyện gì vậy?
Cố Hân kéo đến đoạn Tô Tạp bảo phát hiện ra có một video, mở ra xem thì thấy là đoạn video là phần La Diễm Văn tháo khớp tay của cậu thanh niên kia sau đó lại bẻ lại khớp cho anh ta.
Thật sự là nước chảy mây trôi, mặc áo blouse mà vẫn toát ra khí chất.
“Ai, Tiểu Cố, cháu đang đứng đây cười ngây ngô cái gì vậy?” Các bác sĩ đi kiểm tra phòng trước khi tan làm đang đi về phía văn phòng. Ngô Hưng tiến lại gần vỗ vai cô, “Đứng ở đây cười ngây ngô, không phải là viết bệnh án đến choáng váng rồi chứ?”
Cố Hân bị dọa giật mình nhảy dựng lên, điện thoại trong tay cũng không cầm chắc cứ thế rơi thẳng xuống đất. Cũng may có ốp bảo vệ nên không lo hỏng.
Màn hình điện thoại hướng lên trên, đoạn video cũng chưa dừng lại, còn có thể lờ mờ nghe thấy tiếng người thanh kia kêu gào.
Đội kiểm tra phòng nghe thấy âm thanh thì cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy La Diễm Văn trong video đang tháo khớp một cậu thanh niên.
La Diễm Văn: “...”
Yên tĩnh một giây, người đầu tiên lấy lại tinh thần là Ngô Hưng, ông ấy cúi người nhặt điện thoại lên. Cố Hân đang chuẩn bị nhận lại điện thoại thì phát hiện ra Ngô Hưng đang gửi video đấy vào WeChat của ông ấy.
Sau đó mới vui vẻ trả lại điện thoại cho Cố Hân.
Cố Hân: “...” Cháu thua chú, chú như này không phải là đang hại cháu ư.
Ngô Hưng đứng đấy mân mê điện thoại của ông ấy một lúc thì điện thoại di động của mọi người ở đây đều vang lên tiếng tinh tinh. Rất rõ ràng là ông ấy đã chia sẻ video cho tất cả mọi người ở đây.
Từ chủ nhiệm khoa, phó chủ nhiệm khoa đến các bác sĩ trong khoa đều mở video ra xem. Ngoại trừ một người là La Diễm Văn.
Cuối cùng chủ nhiệm khoa còn vỗ vai La Diễm Văn, “Tiểu tử tốt, còn rất cẩu huyết đấy.”
Phó chủ nhiệm cũng đồng tình gật đầu với La Diễm Văn.
Cố Hân trốn sang một bên, trên mặt một bộ dạng thảm không nỡ nhìn, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của chính mình. Trong lòng Cố Hân muốn khóc, chuyện gì vậy nè.
Cuối cùng ở cửa phòng làm việc chỉ còn lại Cố Hân và La Diễm Văn. Khuôn mặt đau khổ của Cố Hân ngẩng lên nhìn La Diễm Văn, thấy vẻ mặt không biểu cảm của anh, cô có chút chột dạ cúi đầu.
Trong tay La Diễm Văn cầm một bản bệnh án, anh liếc mắt một cái, nói: “Nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra.”
Cố Hân suýt nữa thì khóc: “Không phải tôi gửi đi, tôi không có quay mấy cái này.”
Thấy sắc mặt La Diễm Văn vẫn không dịu đi. Để tăng thêm niềm tin, Cố Hân chỉ đành giải thích thêm: “Thật mà, lúc đấy tôi còn bận xem hiện trường, sẽ không nhớ ra phải quay video lại.”
La Diễm Văn vẫn không nói lời nào như cũ.
Cái video này là người khác gửi cho tôi, tôi mới chỉ kịp xem, còn chưa gửi cho ai cả. Là tự thầy Ngô tự chuyển.”
La Diễm Văn không nói gì nhìn chằm chằm cô. Cố Hân bị nhìn đến run rẩy cả người, La đại thần thật sự tức giận rồi?
La Diễm Văn đột nhiên mở miệng hỏi: “Cô lưu giữ video này để làm gì?”