Tất cả mọi người trong văn phòng đều đang truyền nhau video kia và bàn luận về nó vô cùng náo nhiệt.
Các y tá ra vào các phòng bệnh không ngừng, các bệnh nhân đang nói chuyện với nhau để chờ người nhà mang cơm tối đến. Hiếm có một ngày nhàn nhã như này.
Ở cửa văn phòng lại khác hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Cố Hân không nghe thấy những tiếng ồn ào náo động kia, trong đầu cô chỉ còn lặp lại câu nói của La Diễm Văn - Cô lưu giữ video này để làm gì?
La Diễm Văn vô cùng kiên nhẫn chờ cô trả lời.
Cố Hân yên lặng nửa ngày mới nói được một câu: “Tôi lưu video về để bán lấy tiền.” Thật sự thì với bộ dạng cao ráo đẹp trai của La đại thần sẽ có rất nhiều người nguyện ý bỏ tiền ra mua.
Khóe miệng La Diễm Văn giật một cái, “Tôi không hề nghi ngờ cô sẽ cầm video đi bán.”
Vậy anh tức giận như vậy làm gì? Cố Hân bày ra khuôn mặt vô cảm nhìn anh.
La Diễm Văn giống như hiểu cô đang nghĩ gì, anh bất đắc dĩ nói: “Tôi không tức giận.”
Nghe thấy La Diễm Văn nói không tức giận, Cố Hân mới đàng hoàng trả lời lại: “Tôi lưu lại để sau này học tập.”
La Diễm Văn tiếp tục hỏi: “Học cái gì?”
“Thân thủ của thầy La cao ráo đẹp trai a.” Cố Hân thốt ra.
Không biết có phải ảo giác của Cố Hân hay không. Lúc cô nói xong câu kia, hai tai La Diễm Văn hình như có đỏ lên.
Bởi vì La Diễm Văn đã bỏ lại cô ở ngoài cửa văn phòng nên cô chỉ đành tự đi vào.
Nói chung là đã tránh được một kiếp, Cố Hân thở phào nhẹ nhõm. Cô cúi đầu nhìn video kia một cái, ô, thật sự rất đẹp trai.
Mọi người trong văn phòng đều đang xem điện thoại, còn trêu chọc La Diễm Văn hai câu, xem ra là không muốn tan làm rồi.
Để cho người khác kinh ngạc chính là La Diễm Văn còn tốt tính để mặc họ trêu chọc.
La Diễm Văn thản nhiên bật máy tính, tiếp tục xem bệnh án mà Cố Hân vừa viết, còn gọi cô lại gần, “Đoạn này chẩn đoán sai rồi, bệnh nhân này gãy xương tay trái không phải tay phải, cô đi sửa lại bệnh án đi.”
“Đoạn này chính là sao chép lại, nhịp tim từ ngày đầu tiên nhập viện đến giờ vẫn không thay đổi tí nào, nhanh chóng sửa lại.”
La Diễm Văn cau mày chỉ ra một đống khuyết điểm, Cố Hân cũng không dám lơ là, cố gắng ghi nhớ các vấn đề rồi lấy một máy tính trống để sửa lại bệnh án.
Sửa bệnh án xong lại in ra, chuẩn bị mang đến chỗ mấy y tá. Lúc này, điện thoại của La Diễm Văn đột nhiên vang lên, nhìn thấy người gọi là Diệp Tử Mạc, anh liền cầm lấy điện thoại nhấn nút từ chối nghe.
Không đến một phút, điện thoại lại bắt đầu vang lên.
La Diễm Văn không kiên nhẫn nhấn nghe, “Alo.”
“Lão La, cậu tức giận nha.” Diệp Tử Mạc đột ngột phun ra một câu.
La Diễm Văn nhíu mày, “Cái gì?”
Diệp Tử Mạc cười cười, nhắc nhở anh: “Đi xem hot search một chút đi, có người gửi video cậu bẻ trật khớp tay người ta cho một tài khoản tiếp thị trên Weibo. Bây giờ trên mạng đang phân cực bình luận, thật phiền toái.”
La Diễm Văn nghe xong ý thức được cái gì đó nhưng không nhiều lời với Diệp Tử Mạc mà trực tiếp cúp điện thoại.
Diệp Tử Mạc có lòng tốt nhắc nhở bạn cũ một câu, kết quả bị người ta cúp điện thoại. Cậu ta tức giận muốn ném điện thoại nhưng nhớ ra đây là điện thoại của mình nên đành thu lại. Trong đầu cậu ta thầm nghĩ phải tìm thời gian lấy điện thoại của La Diễm Văn ném đi.
Nghĩ một hồi cậu ta lại mở Weibo ra xem. Đoạn video đã bị ai đó cố tình cắt ghép, không có tiếng động gì, nhìn qua giống như bác sĩ đang làm gì đó với người nhà bệnh nhân.
Cho nên ở phần bình luận cũng chia làm hai phe khác nhau.
“Nhìn qua chính là đụng phải bác sĩ lòng dạ hiểm ác, lại còn động thủ với người nhà bệnh nhân, thật là hung tàn.”
“Đây là bác sĩ của bệnh viện nào vậy, bác sĩ đánh bệnh nhân. Sau này lão tử không dám đến đó luôn.”
“Các bằng hữu đừng vội, bây giờ náo loạn bệnh viện còn ít à, nhỡ đâu việc này còn có ẩn tình thì sao.”
“Đúng vậy đúng vậy, bây giờ bác sĩ đánh người, sau này các anh hùng bàn phím đừng đến bệnh viện nữa, đều dựa vào Baidu mà tự chữa bệnh. Thật mẹ nó tức chết tôi, mắt các người mù hết rồi à, đằng sau người thanh niên kia có mười, hai mươi người đang đứng. Vừa nhìn đã biết là náo loạn bệnh viện rồi!”
“Mấy lầu trên, đây là náo loạn bệnh viện, bác sĩ còn không thể động thủ sao?”
“Bớt nói nhảm đi thôi, tôi thật sự phục tam quan của mấy người. Nếu không phải bệnh viện làm gì đuối lý thì người nhà bệnh nhân sẽ đến gây phiền phức ư? Theo tôi thấy, đây chính là bác sĩ không có chuyên môn và y đức.”
Hai bên cãi nhau rất lớn nhưng tài khoản tiếp thị kia cố tình dẫn dắt dư luận để bêu xấu bác sĩ là chính.
Không đến nửa giờ, đã có mấy tài khoản tiếp thị khác chia sẻ bài viết này, đẩy vấn đề lên cao trào. Đã có dân mạng hô hào muốn đuổi bác sĩ này đi.
Diệp Tử Mạc có chút gấp gáp, gọi điện thoại lại cho La Diễm Văn, “Rốt cuộc cậu có lên xem Weibo không vậy, việc này huyên náo có hơi lớn rồi đấy. Bệnh viện các cậu không định làm quan hệ xã hội sao? Bệnh viện thành phố B mà không có quan hệ xã hội à.”
Đã đến giờ tan ca nhưng La Diễm Văn vẫn chưa về, vẫn còn ở lại giảng cho Cố Hân các hạng mục liên quan đến việc giải phẫu. Tiện tay nhận điện thoại của Diệp Tử Mạc, “Cậu làm gì mà cứ gọi điện thúc giục thế hả.”
Diệp Tử Mạc nghe thấy ngữ khí của anh giống như không có chuyện gì xảy ra. Cậu ta không khỏi có chút sụp đổ, giọng điệu run run hỏi: “Cậu còn không thèm xem Weibo?”
“Weibo cái gì, trong điện thoại tớ còn không có cái thứ đó.” La Diễm Văn bất mãn lên tiếng. Mỗi ngày làm phẫu thuật đã đủ mệt rồi, làm gì có thời gian xem Weibo.
Diệp Tử Mạc nghẹn họng, cậu ta ý thức được hoàng đế chưa vội mà thái giám đã vội. Vẫn không nhịn được mà hét vào điện thoại: “Cậu nhanh xem một chút đi, có anh hùng bàn phím đang muốn làm thịt cậu kìa. Nói cậu không có y thuật không có y đức, đi đánh bệnh nhân!”
La Diễm Văn lấy điện thoại ra xem một chút, lười nhác nghe Diệp Tử Mạc ồn ào.
Chỉ là âm thanh của Diệp Tử Mạc quá lớn, Cố Hân ngồi bên cạnh cũng nghe thấy. Mặt cô biến sắc, vội vàng lấy điện thoại ra lướt Weibo.
Ở ngay phía đầu của Weibo, cô nhìn thấy một tin liên quan đến La Diễm Văn.
Tài khoản tiếp thị kia viết tiêu đề vô cùng kinh dị – bác sĩ bệnh viện thành phố B vô cớ đả thương người khác, nói một chút về những tranh chấp của ngành y những năm gần đây.
Cố Hân không kịp xem video đã vội vàng mở phần bình luận ra xem trước.
Bên kia La Diễm Văn đã ngắt điện thoại với Diệp Tử Mạc, anh nhìn thấy Cố Hân tức giận đỏ bừng cả mặt bèn liếc nhìn vào điện thoại của cô rồi cười nhạo một tiếng, “Sức tưởng tượng của mấy người này thật là phong phú.”
La Diễm Văn hứng thú nhìn qua mấy cái bình luận, nhưng cũng không để ý quá nhiều.
Cố Hân im lặng nhìn anh, bất đắc dĩ nói: “Tâm trạng của thầy La tốt nhỉ.”
La Diễm Văn nhíu mày, “Nếu không, phải tức giận đến đỏ cả mặt như cô sao? Chúng ta là những người dùng dao mổ, trên bàn mổ nhất định phải giữ trạng thái tốt, nếu không sẽ xảy ra những tình huống không có cách nào giải quyết được, lúc đó sẽ phải chết.”
Cố Hân muốn nói với anh, dư luận như mãnh hổ, tình huống trên Weibo cũng có thể phải chết.
La Diễm Văn trực tiếp tắt Weibo trên điện thoại của Cố Hân đi, lại nói với cô: “Đừng nhìn những thứ này, ảnh hưởng tâm tình. Ngày mai chúng ta còn phải làm mấy ca giải phẫu?”
“Ngày mai chỉ có một ca, ca phẫu thuật của chúng ta chủ yếu là vào ngày kia.” Cố Hân nhanh chóng đáp, ngày mai có một ca, ngày kia có ba ca. Ngày kia còn phải trực ban, có lẽ sẽ rất bận.
La Diễm Văn mở bệnh án của bệnh nhân ngày mai phải phẫu thuật ra, chuẩn bị nói qua với Cố Hân. Nhưng điện thoại của anh lại bắt đầu vang lên, Cố Hân liếc nhìn một cái, phát hiện là chủ nhiệm gọi tới.
La Diễm Văn nhận điện thoại, ngữ khí lười biếng, “Chủ nhiệm… Vâng, việc này cháu biết… Không cần để ý đến những chuyện không phải của bệnh viện chúng ta… Vâng, cháu không để ý, không cần quan tâm đến…”
Không biết chủ nhiệm ở đầu bên kia nói gì, La Diễm Văn cười lên, “Vậy thì tốt quá, cũng coi như quảng cáo cho bệnh viện của thành phố B này, viện trưởng sẽ trả tiền quảng cáo cho cháu sao?”
Chờ La Diễm Văn cúp điện thoại liền nhìn thấy ánh mắt đầy mong chờ của Cố Hân đang nhìn anh, anh nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”
“Có phải là chủ nhiệm gọi đến giáo huấn anh làm ảnh hưởng đến hình tượng của bệnh viện không?” Cố Hân lắp bắp hỏi.
La Diễm Văn vô thức cười lên, nhìn thấy khuôn mặt khẩn trương của Cố Hân, không hiểu sao anh lại muốn trêu cô. Anh thu lại ý cười, nghiêm túc suy nghĩ.
Cố Hân quả nhiên là khẩn trương hơn.
Thấy cô không chớp mắt lo lắng nhìn chằm chằm mình, La Diễm Văn vỗ đầu cô: “Yên tâm đi, bọn họ sẽ không giáo huấn tôi.” Ngừng một chút anh lại ung dung nói thêm một câu, “Ở đây không có ai có thể nói gì tôi cả.”
Lời nói của La Diễm Văn vô cùng có sức thuyết phục, Cố Hân nghe thấy anh nói như thế liền yên tâm. Nghĩ lại thì thật sự có lý nha. Dù sao cũng dùng kỹ thuật để kiếm cơm mà trình độ kỹ thuật của anh xuất sắc như vậy, việc này cũng không phải lỗi của anh nên họ không có lý do gì để giáo huấn anh cả.
Cố Hân suy nghĩ một hồi rồi lại mở Weibo lên.
La Diễm Văn dở khóc dở cười, xem chừng là hôm nay nha đầu này không có tâm tư để học rồi, “Quên đi, tan tầm thôi, đến phòng trực ban thay quần áo.”
Ai ngờ sau khi La Diễm Văn thay áo blouse ra và quay lại văn phòng vẫn thấy Cố Hân ngồi đó gõ chữ trên điện thoại.
La Diễm Văn đi đến phía sau thăm dò cô, chỉ thấy Cố Hân đang bôm bốp đánh chữ, nhìn giống như đang trả lời các bình luận kia.
“Không biết chân tướng mà còn ở đây làm anh hùng bàn phím, đây là náo loạn bệnh viện nhưng tìm sai bệnh viện còn đánh y tá của khoa cấp cứu nữa có được không?”
Sau đó cô lại chọn một bình luận mắng La Diễm Văn không có y đức để trả lời: “Đi thành phố B hỏi thăm một chút, La đại thần là người có cả y thuật và y đức, không đến lượt các người mắng.”
Tốc độ đánh chữ của Cố Hân rất nhanh, La Diễm Văn nhìn mà hoa mắt. Anh còn mơ hồ chứng kiến tướng mạo của mấy người công kích anh. Cố Hân đáp lại: “La đại thần ở thành phố B là người đàn ông hoàng kim số một có được không? Mắt ngươi mù mới không nhìn thấy La đại thần của tôi đẹp trai cỡ nào!!”
Có lẽ cô vẫn còn cảm thấy giận nên tiếp tục đánh một hàng dấu chấm than.
La Diễm Văn: “...” Thế giới của người trẻ tuổi a.
Cuối cùng, lúc Cố Hân bắt đầu không nhịn được mà chửi bậy thì La Diễm Văn mới lấy điện thoại của cô đi, chậm rãi xóa dòng tin nhắn chửi bậy thăm hỏi tổ tông nhà người ta đi, anh nói: “Con gái con đứa, không được chửi bậy.”
Cố Hân sửng sốt, cô có chút giật mình.
La Diễm Văn giả vờ vô tình nhìn vào giao diện Weibo của cô, nhớ kỹ. Anh tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, nói: “Cám ơn cô đã lên Weibo giữ gìn danh dự cho tôi, tôi đưa cô về nhé?”
“Ách…” Cố Hân xoa mặt, vô cùng ngượng ngùng.
Một cánh tay đặt lên đầu Cố Hân, nhẹ nhàng xoa rối tóc cô. Sau đó Cố Hân nghe thấy giọng nói có mang theo ý cười của La Diễm Văn vang lên, “Không cần lo lắng cho tôi, tôi nói không sao là không sao. Đã nghe rõ chưa?”
Cố Hân từ từ ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt ôn nhu có mang theo ý cười của anh, vô thức gật đầu một cái.