Cố Hân nhét tất cả thức ăn mà Tần Văn đưa vào túi, sau đó cắn một miếng bánh kếp, có vị ngon hơn nhiều so với những thứ cô thường ăn, “Thầy Tần, cái này từ đâu ra?”
“Ăn ngon đúng không?” Tần Văn tươi cười rạng rỡ, “Là từ nhà Lão Trương ở cửa sau bệnh viện. Đồ ăn nơi đó khá ngon và ông chủ cũng có lương tâm.”
Cố Hân phát hiện ra rằng bác sĩ Tần đã nói rất nhiều về việc ăn uống.
Cố Hân đi tới nhà ăn, thấy Tần Văn vẫn đi cùng cô, liền hỏi: “Thầy Tần, anh đi đâu vậy?”
Tần Văn chỉ vào phía trước, “Giống em, tới nhà ăn.”
Có thể, nhưng mà không phải anh ta vừa ăn rất nhiều rồi sao? Cố Hân không nói nên lời.
Tần Văn nhìn thấy ánh mắt chán ghét của cô, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ phiền muộn, “Em cho rằng tôi ăn nhiều quá sao?”
Cố Hân méo mặt, nói với lương tâm: “Không, không nhiều quá đâu. Có lẽ anh vẫn còn… Đang lớn.”
Bây giờ đến lượt Tần Văn méo mặt.
Sau khi quét dấu vân tay đi vào nhà ăn nhân viên, Cố Hân theo thói quen đi lấy đĩa, nhưng Tần Văn lại kéo cô lại, “Đi theo tôi, tôi đưa em đi ăn ở nơi đặc biệt.”
Có một nơi đặc biệt ở đây? Cố Hân đã vô tư đi theo Tần Văn và gặp rất nhiều bác sĩ trên đường đi.
“Thầy Tần.” Tống Thiên đi về phía anh ta chào hỏi Tần Văn, nhìn thấy Cố Hân đi phía sau Tần Văn, cô ta nhìn Cố Hân một cách kỳ lạ.
Cố Hân cũng nhìn thấy Tống Thiên, lúc sáng mới gặp, bây giờ gặp lại, không biết là duyên số gì.
Tần Văn tươi cười chào hỏi Tống Thiên, chờ đi xa rồi mới qại hỏi Cố Hân: “Em và Tống Thiên chỉ có nhan sắc mới có thể đè bẹp chúng sinh, đúng không?”
Cố Hân “...”
Tần Văn đưa Cố Hân đến cửa sổ bên trái nhà ăn gõ cửa “Tôi tới đây để ăn, đừng hút thuốc.”
Sau đó một người xuất hiện ở bên cửa sổ, méo mặt nhìn Tần Văn, “Giống như trước kia?”
Tần Văn cười gật đầu, “Đúng vậy!”
Sau đó người đàn ông biến mất, giống như không thèm nhìn Tần Văn.
Cố Hân làm khán giả, nghiêng đầu hỏi Tần Văn, “Thầy Tần, vị này có vẻ không thích anh cho lắm. Anh có chắc là ông ta sẽ không hạ độc bữa ăn của anh không?” Cũng đừng làm liên lụy đến cô.
Tần Văn cười đẩy Cố Hân ra, “Thầy La sao có thể chịu được với cái miệng xấu xa này của cô vậy?”
“Chỉ có La đại thần hại tôi, chứ tôi làm sao có thể hại La đại thần.” Cố Hân lắc đầu nói.
Tần Văn không nhịn được cười chỉ vào phía sau cô, “La đại thần của cô...”
Sau lưng của Cố Hân đông cứng lại, trong tiềm thức có cảm giác không tốt, cô chậm rãi quay đầu lại nhìn, thì thấy La Diễm Văn đang đứng cách cô không xa, ở khoảng cách này, anh đã nghe thấy tất cả.
“Thầy La, anh vẫn chưa tan làm à?” Cố Hân cười cứng ngắc hỏi.
La Diễn Văn liếc cô một cái, tựa tiếu phi tiếu nói “Tan làm rồi, qua đây ăn bữa cơm rồi mới về.”
Cố Hân khịt mũi, quay đầu lại và không trả lời La Diễm Văn lắc đầu nói với Tần Văn: “Cậu lại đây tìm Hồ sư phụ?”
“Ừ.” Tần Văn nhướng mày.
“Vừa vặn, tôi cũng không có chỗ nào ăn cơm, tôi theo hai người luôn.” La Diễm Văn nói.
Ba người tùy tiện tìm một chỗ, Tần Văn gọi thêm vài món ở chỗ Hồ sư phụ.
Trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, Hồ sư phụ kéo vách ngăn cửa sổ xuống, giống như không muốn nói chuyện với Tần Văn nữa.
Khi Tần Văn quay lại, anh ta than thở: “Tính khí của Hồ sư phụ càng ngày càng lớn, ài.”
La Diễn Văn chỉ mỉm cười khi nghe những lời đó, nhưng không nói thêm gì.
Cố Hân nhìn Tần Văn, nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ Tần, anh đã đắc tội với đầu bếp à?”
La Diễn Văn nhếch lên khóe miệng, liếc nhìn Tần Văn cười như không cười.
Tần Văn nhếch miệng, có lẽ đối với những người đàn ông khác làm chuyện này khá ghê tởm, nhưng hành động của Tần Văn không phải là ghê tởm.
“Đây là lịch sử đen tối của tôi, tôi không muốn nói cho cô biết.” Tần Văn từ chối.
Cố Hân quay đầu nhìn La Diễn Văn, mặc dù La Diễn Văn không nói chuyện phiếm, nhưng những câu chuyện phiếm của Ngô Hưng, một khi Ngô Hưng biết, anh ta nhất định sẽ nói cho La Diễn Văn.
La Diễn Văn đang định nói thì Hồ sư phụ phụ đã mang một đĩa ra, La Diễm Văn đưa tay ra nhận lấy và nói cảm ơn.
Là một món cơm nhà bình thường, nhưng nó có đủ màu sắc, hương thơm và hương vị. Nếu căn tin đầy hương vị này thì làm sao có thể ghét được.
La Diễn Văn vừa ăn, vừa chậm rãi nói: “Vợ của Hồ sư phụ ở khoa sản khi cô ấy sinh con, đúng lúc Tần Văn phụ trách giường mới xảy ra như vậy. Tên này hỏng mồm. Cũng không xem siêu âm màu, biết Hồ sư phụ muốn con gái phát điên, hắn ngược lại rất tốt, đừng nói là mang thai con trai, anh ấy còn đánh cược với thầy Hồ rằng nếu có là con trai, sau này sẽ đặc biệt mở cho anh ta một cái bếp nhỏ. “
Tần Văn phẫn uất nhìn La Diễn Văn, nói tiếp: “Kết quả sinh ra... Thật sự là một đứa con trai. Thầy Hồ luôn cho rằng tôi là người bắt con gái của anh ấy đi. Tuy rằng tôi đã mở một cái bếp nhỏ cho anh ấy, nhưng anh ấy chưa bao giờ thể hiện một khuôn mặt tốt với tôi”
Cố Hân bật cười, đây là một trò đùa quá đáng.
“Dựa theo kinh nghiệm của tôi với rất nhiều phụ nữ mang thai, tôi chỉ nghĩ rằng vợ anh ấy mang thai một đứa con trai, tôi còn không dùng siêu âm màu để biết trước. Tôi thật sự đoán bừa.” Tần Văn vô cùng phiền muộn, “ Ai biết rằng mình đã đúng. “
Sau bữa ăn, La Diễn Văn trở lại ký túc xá của nhân viên.
Tần Văn hôm nay vẫn phải trực ban, trước khi rời đi còn cười vẫy tay, “Nếu như thấy món ngon muốn mua từ Nhật Bản thì cứ đến tìm tôi.”
===
Cố Hân quay lại văn phòng lấy túi, định về nhà thì Tô Lạp tình cờ nhìn thấy, “Cậu vẫn chưa đi à?”
“Ừm, vừa ăn cơm xong.” Cố Hân nói.
Tô Lạp đỡ lấy cô, nháy mắt nói: “Cậu nói thật đi, làm sao cậu biết bác sĩ Tần ở khoa sản.”
Tần Văn? Cố Hân nghĩ bụng, “Lúc bệnh nhân giường số 38 được chuyển đến khoa. Bác sĩ hội chẩn đêm đó là Bác sĩ Tần.”
“Có người trong nhóm nói rằng họ đã nhìn thấy anh ta và Lục Diễm Văn cùng nhau ăn tối. Đúng rồi, cậu có biết về “cặp song Văn nổi tiếng của bệnh viện Tam Thị.” Tô Lạp vô cùng thích thú kéo Cố Hân ra ngoài.
“Bác Tần cũng rất đẹp trai, anh ấy và Bác sĩ La chính xác là hai phong cách khác nhau. Bác sĩ La trông nghiêm nghị hơn, còn Bác sĩ Tần thì đẹp trai hơn.”
“Cậu cao hứng như vậy có ích gì, dù đẹp trai đến mấy cũng không phải của cậu.” Cố Hân dội gáo nước lạnh.
Tô Lạp không thất vọng chút nào, “Vậy thì sao? Sau này sinh con, tớ sẽ đến khoa sản phụ khoa hẹn trước và để bác sĩ Tần quản lý giường.
Không sao đâu, không có được bác sĩ Tần, tôi sẽ không thực hiện phẫu thuật.”
Cố Hân làm bộ dạng buồn nôn, “Có lẽ có vô số phụ nữ đã từng trải qua phẫu thuật ở chỗ bác sĩ Tần...”
Hai người cười phá lên, điện thoại di động của Tô Lạp đột nhiên rung lên, cô liếc nhìn rồi vô thức ngẩng đầu lên liếc nhìn Cố Hân rồi cất điện thoại di động đi.
Nhìn thấy hành động của cô, Cố Hân biết điều đó, cô lấy điện thoại di động ra xem tin tức của nhóm.
Có hơn 100 tin nhắn trò chuyện trong nhóm thực tập Tin mới nhất là của Tống Thiên: “Không ôn tâp kỹ mà chỉ biết tạo quan hệ với thầy cô thì có ích lợi gì!”
“Đừng để ý đến cô ta, Tống Thiên là người như vậy.” Tô Lạp bĩu môi, cô và Cố Hân là thực tập sinh cùng nhóm, đương nhiên cô biết Cố Hân là người như thế nào.
Cố Hân đột nhiên ho dữ dội.
Tô Lạp vẫn đang nói với chính mình, “Tôi thấy bây giờ cô ta hơi biến thái.”
Vừa mới dứt lời, Tống Thiên đã đẩy chiếc xe đẩy và đi ngang qua, Tô Lạp bối rối quay lại nhìn Cố Hân, với một biểu hiện xấu hổ và tức giận.
Cố Hân bất lực xòe hai tay ra, “Tớ đã nháy mắt với cậu rồi ho để nhắc nhở cậu, nhưng cậu không nghe.”
Tô Lạp dựa vào vô lực, “Tại sao Tống Thiên lại đến khoa chỉnh hình?”
“Đoán chừng là cùng vị bác sĩ kia sẽ cùng nhau đưa bệnh nhân ra khỏi phòng mổ.” Cố Hân thản nhiên nói, Tống Thiên ở khoa gây mê cũng giống như ở phòng mổ.
Tô Lạp vô cùng xấu hổ, Cố Hân đã an ủi cô ấy: “Không sao đâu, cô ấy cũng nói xấu tớ, nhưng cô ấy đã đụng mặt tớ ngay sau khi tớ gửi WeChat và cô ấy cũng rất xấu hổ.
“Tớ cảm thấy sự an ủi của cậu rất không có thành ý.” Tô Lạp đổ người lên người cô ấy và giả vờ khóc.
Cố Hân mỉm cười, “Được rồi, cậu để tới nói chuyện cho, tớ biết phải làm như nào mà.”
Cả hai cùng cười, nhưng thực sự không coi việc này ra gì.
“Tớ được tan làm, còn cậu thì sao?” Cố Hân hỏi.
Tô Lạp vừa kéo cô vừa cởi cúc áo khoác trắng, “Tớ cũng tan làm, đi thôi.”
Tô Lạp đến phòng trực để thay quần áo, trong khi Cố Hân đang đợi cô ở cổng phòng, nghịch điện thoại và đang lướt Weibo.
Đột nhiên có người đứng trước mặt cô và hỏi: “Xin chào, đây có phải là khoa chỉnh hình không?”
Cố Hân thản nhiên gật đầu, chỉ về phía sau, “Vào đi.”
“Cố Hân?”
Cuối cùng Cố Hân cũng nghe được cảm giác quen thuộc, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, trang điểm nhẹ nhưng vẫn rất rạng rỡ. Cố Hân chậm rãi cất điện thoại đi, “Chị Vân, chị đến đây để thăm Kiều Thanh Vũ à? “
Vân Mạn nhìn Cố Hân có chút thở dài, rõ ràng người bên kia mặc thường phục nhưng lại tràn đầy khí thế. “Cô là bác sĩ ở đây?” Cô mơ hồ biết Cố Hân đã chuyển chuyên ngành sang y khoa.
Cố Hân mỉm cười, “Tôi ở đây chỉ là thực tập thôi. Kiều Thanh Vũ nằm trên giường số 40. Sau khi phẫu thuật xong hồi phục rất tốt. Vết thương gần như bình phục, anh ấy có thể xuất viện.”
Vân Mẫn gật đầu, nhìn Cố Hân thêm vài lần, cười nói: “Dù sao cũng rất chuyên nghiệp, nói chuyện cũng yên tâm.”
Nghe có vẻ như cô ấy không liên quan gì đến Kiều Thanh Vũ, ngược lại sao cô lại lo lắng? Cố Hân khẽ cười, đây là phong cách thường ngày của Vân Mẫn, cô ấy đã từng nhìn thấy rồi.
“Vào thăm bệnh nhân, giường 30 đi bên phải hành lang.” Vẻ mặt Cố Hân bình tĩnh, không để ý đến lời khiêu khích của cô ta.
Đôi mắt của Vân Mẫn lướt qua khuôn mặt của Cố Hân, với một nụ cười nông cạn và dè dặt, “Vậy thì tạm biệt.”
Cố Hân xua tay không nói lời từ biệt, thật lòng mà nói, cô không muốn gặp lại Vân Mẫn một lần nào nữa, bất kể thế nào, cô chỉ miễn cưỡng đáp lại.
“Hừ, người vừa đi qua là một mỹ nữ, cậu quen biết à?” Tô Lạp bước ra đúng lúc nhìn thấy Vân Mẫn và Cố Hân chào tạm biệt, liền tò mò hỏi.
Cố Hân gật đầu, bấm thang máy trước, sau đó bình tĩnh nói: “Tình địch trước đây.”
Tô Lạp sắc bén quay lại nhìn cô, “Tình địch? Cậu từng thích bệnh nhân giường số 30 phải không?”
Cố Hân sững sờ, rõ ràng như vậy sao?
“Bệnh nhân đó quan tâm đến cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên.” Tô Lạp nói một cách vụng trộm.
“Giường số 30 à?” Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng.
Cố Hân và Tô Lạp như bị sét đánh, quay lại nhìn Ngô Hưng, người đã xuất hiện từ khi nào.