Lần đầu tiên Tần Húc nhìn thấy Cố Hân đã cảm thấy khí chất trên người cô nương này rất đặc thù, chính là cảm giác pha trộn giữa thanh thuần và tang thương, nhìn rất khác những nữ sinh bình thường khác.
“Cố Hân.” Tần Húc đứng lên, cúi người nhìn cô cười.
Xưng hô thế này cũng làm cho Cố Hân cảm thấy kỳ quái, nếu là người bình thường lần đầu gặp mặt, sợ là sẽ không gọi thẳng tên mà sẽ gọi kiểu tiểu thư này nọ. Tần Húc gọi to Cố Hân khiến cô có một cảm giác quen thuộc.
Cố Hân cười cười, “Tần tổng.”
Tần Húc mặc âu phục, trên sống mũi còn đeo một chiếc kính gọng vàng tinh tế, nhìn qua rất lịch sự và tinh tế.
Cố Hân thầm nghĩ đây cũng là một người ưu tú, nhưng mà Tần Húc và Kiều Thanh Vũ có chút khác biệt, Kiều Thanh Vũ là kiểu tác phong nhạy bén còn Tần Húc thì nội liễm hơn rất nhiều. Đương nhiên, phía dưới bộ dạng tao nhã lịch sự kia của Tần Húc có ẩn chứa điều gì đáng sợ hay không thì cô cũng chưa biết.
Tần Húc ưu nhã ngồi xuống, anh ta nhìn La Diễm Văn đầy ẩn ý, “Đã bảo đừng gọi tôi là Tần tổng, tôi gọi cô là Cố Hân theo thầy La của cô, thì cô cũng giống như thầy La của cô, gọi tôi là Tần Húc là được rồi.”
Cố Hân chỉ cười nhưng không nói gì thêm, gọi theo thầy La? Làm sao có thể chứ.
La Diễm Văn đã cởi áo khoác ngoài ra, sau đó cầm ly rượu vang đỏ lên uống một ngụm.
Mắt Tần Húc sáng lên, “Từ đầu cậu không uống rượu là vì lo lắng không có cách nào ra ngoài đón Cố Hân à?”
Cố Hân giật mình trong lòng, thầy La cố ý không uống rượu là vì biết sẽ phải đi đón mình à? Cái đó… Đây là có ý gì?
Khuôn mặt La Diễm Văn cứng lại, nhưng trước giờ anh đều là người khó đoán nên chỉ nhàn nhạt lườm Tần Húc một cái, hàm ý cảnh cáo rõ ràng. Ý là anh ta không nên nói lung tung.
Thấy Cố Hân nghi hoặc nhìn mình, La Diễm Văn đột nhiên nói: “Hắn muốn hợp tác với em ở cấp độ cao hơn, tất nhiên là gặp mặt nói chuyện sẽ tốt hơn. Có một số việc bạn không trực tiếp đến xem, có thể yên tâm sao?”
A, hóa ra đã sớm dự định đón cô sang đây xem văn kiện. Nếu đã sớm quyết định như thế, chẳng lẽ thầy La thật sự hy vọng cô nhận công việc này từ Tần Húc à?
Cố Hân bắt đầu cân nhắc lại. Nghĩ đến lúc ở trên xe, La Diễm Văn vẫn còn nói để cô tự lựa chọn, vậy tại sao anh lại có dự định đưa cô đến đây xem văn kiện từ trước? Rốt cuộc là có muộn cô nhận hay không?
Bình tĩnh mà xem xét, nếu như La đại thần để cô nhận hạng mục này, chính mình hẳn là sẽ… Đồng ý.
Cố Hân bị sự thiếu nguyên tắc của chính mình làm cho hết hồn, khuôn mặt cô hơi ửng đỏ, vội vàng cúi đầu.
La Diễm Văn nhìn cô xoắn xuýt, anh thở dài. Tên tiểu tử Tần Húc này chính là đang cố ý, giả vờ giả vịt nói những lời này không phải là để Cố Hân hiểu lầm ý tứ của anh sao.
Thấy khuôn mặt Cố Hân hơi hồng lên, La Diễm Văn nói tránh đi: “Điều hòa trong phòng hơi nóng, có cần giảm nhiệt độ xuống không.”
Cố Hân vội vàng lắc đầu, “Không cần đâu thầy La, em không lạnh.”
Tần Húc nhìn hai người tương tác, anh ta mỉm cười, “Cố Hân vừa mới vào, từ bên ngoài lạnh vào trong này nóng, khuôn mặt hồng lên cũng là bình thường, không có vấn đề gì đâu.”
“Không vấn đề gì.” Cố Hân vội vàng lắc đầu.
Tần Húc còn muốn nói thêm vài câu nữa nhưng lại nhìn thấy sắc mặt của La Diễm Văn đang càng ngày càng trầm xuống. Cuối cùng anh ta đành im lặng, không dám tìm phiền toái cho bản thân nữa, ngược lại nghiêm mặt nói: “Tôi cần cô làm phiên dịch giữa các cơ sở y tế của nước ngoài với các bệnh viện lớn của thành phố C. Họ muốn phát triển một loại thuốc điều trị các khối u mới ở thành phố C nhưng các bác sĩ ở thành phố C lại giỏi về vấn đề thực hành lâm sàng hơn là các thí nghiệm lâm sàng. Cho nên họ đặc biệt mời các chuyên gia từ nước ngoài về vấn đề nghiên cứu thuốc đến đây để phát biểu. Tôi định thuê một số phiên dịch viên chuyên nghiệp nhưng họ không có đủ từ vựng về vấn đề y tế nên tôi mới nghĩ đến cô.”
Tần Húc thật sự rất muốn mời Cố Hân tới làm phiên dịch viên, dù sao thì Cố Hân đủ bản lĩnh để làm, lại xuất thân từ bác sĩ nên sẽ có các từ nghĩ về vấn đề y học nên có thể dễ dàng giải thích hơn.
Cố Hân nghe thế thì hơi ngơ ngác, cô không ngờ việc Tần Húc cần nói là chính sự.
Thấy cô nhíu mày suy xét, Tần Húc đưa cho cô một phần văn kiện, “Bộ phim nổi gần đây《Tôi không phải thần y》chắc cô cũng đã xem qua, loại thuốc đắt đỏ kia khiến rất nhiều gia đình phá sản. Nhưng ngoại trừ vấn đề đạo nhái từ y học Ấn Độ ra thì còn một cách khác mà các bệnh nhân có thể cân nhắc.”
Cố Hân gật đầu, “Anh nói là thí nghiệm lâm sàng.”
“Đúng vậy, nhiều loại thuốc chưa được kiểm nghiệm bởi Cục kiểm nghiệm Thuốc Quốc gia và một số loại chưa được phép lưu hành ở Trung Quốc đều bị coi là thuốc giả. Nhưng các loại thuốc ở nước ngoài mà bán trên thị trường Trung Quốc thì giá cả vô cùng cao và hầu như không có bệnh viện nào mua nổi.” Nói tới chính sự, giọng điệu của Tần Húc cũng nghiêm túc hơn rất nhiều.
Trước giờ Cố Hân và Tần Húc chỉ nói chuyện qua điện thoại, ban đầu cô luôn nghĩ Tần Húc là kiểu người không khác gì nhiều so với Kiều Thanh Vũ, nói một không hai. Nhưng bây giờ tiếp xúc trực tiếp lại cảm thấy tuy khuôn mặt anh ta không quá đẹp nhưng lúc anh ta nói chuyện rất chân thành.
Bây giờ các khối u càng ngày càng phổ biến, cũng càng ngày càng trẻ hóa, càng có nhiều người cần đến những loại thuốc kháng ung như thế. Tần Húc nói những thứ này không phải không có đạo lý.
Thử nghiệm lâm sàng thuốc có thể do các công ty dược của nước người hoặc các công ty trong nước khởi xướng. Thuốc mới muốn lưu hành trên thị trường Trung Quốc sẽ phải trải qua bốn giai đoạn thử nghiệm lâm sàng để đảm bảo an toàn rồi mới được đưa ra thị trường.
Cố Hân nhớ tới lần trước cô có giúp Tần Húc dịch một phần văn kiện liên quan đến thí nghiệm thuốc lâm sàng, bởi vì… phần văn kiện đó, cô còn phải đi tìm hiểu cái gì gọi là nguyên tắc GCP. Nên lúc này nghe Tần Húc nói, cô lập tức nói: “Ừm, thử nghiệm thuốc lâm sàng quan trọng ở các thành phố hạng nhất, chứ các bác sĩ ở thành phố C bận rộn nên cũng không chú ý đến việc thử nghiệm cho lắm. Nhưng thử nghiệm thuốc lâm sàng có hiệu quả thì có thể giúp ích cho rất nhiều người.”
Ngoài ra, việc tuyên truyền về các thí nghiệm lâm sàng còn chưa ổn, rất nhiều bệnh nhân vừa nghe đến làm chuột bạch cho thí nghiệm lâm sàng là đã không muốn. Thật ra tất cả các thí nghiệm thuốc lâm sàng đều đã được Cục quốc gia phê duyệt, tất cả các phương án thiết kế đều phải có cam đoan chịu mọi tổn thất và phải đảm bảo an toàn cho người dùng.
“Cô cũng biết, tất cả các phương án thí nghiệm thuốc lâm sàng đều rất nghiêm khắc, cũng phải lấy an toàn của người dùng ra làm nguyên tắc. Một khi đồng ý dùng thử, chưa nói đến việc có thể dùng thuốc miễn phí, ngay cả các cuộc kiểm tra cũng là miễn phí. Đối với những gia đình có hoàn cảnh không tốt mà nói, đây là một loại phúc lợi, cũng là một phần vận khí.” Tần Húc thấp giọng nói, tiếng nói trầm thấp khiến người ta không khỏi cuốn theo mà rơi vào trầm tư.
Cố Hân nhất thời không biết phải làm gì, cô liền nghĩ tới những gì La Diễm Văn vừa nói nên đành ngẩng đầu lên nhìn anh, hy vọng anh có thể đưa ra một vài đề nghị.
Đối mặt với đôi mắt long lanh và chứa đầy sự cầu cứu của Cố Hân, La Diễm Văn đặt ly rượu nãy giờ không uống xuống, chấm dứt trạng thái đứng ngoài quan sát. Anh gõ bàn một cái, nói: “Cậu không cần phải làm quá như thế. Bây giờ có rất nhiều nhóm thí nghiệm lâm sàng liên quan đến các khối u yêu cầu đầu vào đều là ở giai đoạn đã có tiến triển hoặc chưa điều trị gì, cậu xác định bệnh nhân sẽ đồng ý à? Nếu như ở giai đoạn đã có tiến triển thì còn dễ nói, các bệnh nhân ở giai đoạn này đã hóa trị, hoặc là phụ thuộc vào thuốc hoặc thuốc đã vô hiệu rồi, bệnh tình tiến triển, tham gia vào thử nghiệm thuốc lâm sàng may ra còn có chút hy vọng. Nhưng những bệnh nhân chưa qua điều trị thì khác, phàm là khi phát hiện ra khối u, bác sĩ chuyên nghiệp như chúng ta sẽ cho lời khuyên là nên phẫu thuật càng sớm càng tốt, sau đó xem xét đến xạ trị, hóa trị và các liệu pháp giúp giảm kích thước khối u đi.”
Tần Húc buông tay, “Tôi cũng không nói là thử nghiệm thuốc lâm sàng sẽ không có điểm mấu chốt để tuyển chọn bệnh nhân. Lại nói, tất cả những sắp xếp đều phải được xem xét cẩn thận từng cái một. Nếu bệnh nhân không nguyện ý gia nhập thì cũng không có ai bắt ép cả. Chỉ là cung cấp cho một cách khác thôi.”
La Diễm Văn không lên tiếng nữa, không thể không nói, Tần Húc nói rất có đạo lý.
Tham gia thử nghiệm thuốc lâm sàng, chính là các kiểm tra liên quan hoàn toàn được miễn phí. Có thể dùng những loại thuốc ở nước ngoài đã đưa ra thị trường, nhưng chưa được đưa vào Trung Quốc. Các bác sĩ ở các bệnh viện lớn sẽ phải theo dõi và ghi chép lại toàn bộ quá trình của người bệnh. Lợi ích dành cho cho những bệnh nhân có khối u là không thể lường trước được.”
Thấy La Diễm Văn không còn phản bác, Cố Hân cũng cảm thấy hạng mục này rất có ý nghĩa nên đã nhận lấy văn kiện trong tay Tần Húc, “Tôi xem trước một lúc đã, sau đó còn phải chuẩn bị mấy ngày. Nếu như tôi có thể ứng phó được thì tôi sẽ nhận.”
Khóe miệng của Tần Húc hơi nhếch lên, “Đương nhiên, cô có thể suy nghĩ cho thật kỹ, thứ hai trả lời tôi là được rồi.”
Cố Hân tùy ý xem thêm mấy trang văn kiện, thật sự toàn nói về các loại thuốc mới của nước ngoài, còn có cả ưu điểm khuyết điểm của từng loại.
Cô hơi cúi đầu, tóc mai nghịch ngợm rũ xuống bên cạnh môi cô, còn đung đưa theo động tác của cô.
Ánh mắt của La Diễm Văn hơi nhíu lại, tâm tình phức tạp chợt lóe lên trong mắt anh. Sau đó anh nhắm mắt lại, uống cạn ly rượu của mình.
Tần Húc không khỏi líu lưỡi, rượu vang này giá cả cũng không rẻ đâu, hơn nữa nồng độ cồn cũng khá cao. Hôm nay La Diễm Văn uống nhiều như thế mà không sợ say à?
“Cố Hân, cô đi theo thầy La của cô, cảm thấy anh ấy dạy dỗ như thế nào?” Tần Húc bỗng nhiên nổi lên ý đồ xấu, anh ta có chút muốn biết trong mắt Cố Hân thì năng lực chuyên nghiệp của La Diễm Văn đến mức nào.
Cố Hân không hề hay biết, cô thuận miệng nói: “Thầy La rất tốt nha, lại còn đẹp trai, giảng giải vô cùng cẩn thận.”
Cô không khỏi ngẩng đầu lên dò xét La Diễm Văn một chút, sau đó vẽ rắn thêm chân nói bổ sung: “Đương nhiên, năng lực chuyên nghiệp của thầy La so với gương mặt của anh ấy càng có thể đánh.”
Đuôi lông mày của La Diễm Văn hơi nhướng lên, có thể đánh là có ý gì?
Tần Húc vô cùng hiểu rõ người bạn tốt này, lúc này anh ta mới cười giảng giải, “Có thể đánh chính là có thể chiến đấu một trận, ý tứ của Cố Hân coi như tôi hiểu. Nói đúng ra là chuyên ngành của cậu rất lợi hại, dáng dấp cũng đẹp trai. Thế nào? La đại bác sĩ, cậu làm việc rất có hiệu quả nha.”
“Nhưng mà… Làm bác sĩ có hiệu quả hơn nữa, cũng đừng quên vấn đề của bản thân. Lần này tôi tới thành phố C là vì gánh vác một nhiệm vụ quan trọng của dì đấy.” Tần Húc nhếch khóe miệng, mang theo một tia tính toàn.
La Diễm Văn thấy bộ dạng này của anh ta thì cảm thấy đau đầu, “Mẹ tôi lại giao phó cho cậu cái gì?”
“Dì nói để tôi đến bệnh viện mà cậu đang làm xem, nếu có bác sĩ hoặc y tá nào thích hợp thì sắp xếp thêm cơ hội cho các cậu, để hai người có thêm cơ hội phát triển.” Tần Húc cười đểu nói.
La Diễm Văn cười nhạo một tiếng, “Chỉ cần xem bác sĩ và y tá là được rồi à? Có cần xem luôn cả thực tập sinh không?”
Hai mắt Tần Húc tỏa sáng, bộ dạng sao mình không nghĩ tới nhỉ. Lúc này anh mới quay đầu hỏi Cố Hân, “Cố Hân ơi, bệnh viện các cô có thực tập sinh nào có điều kiện tốt không? À, có muốn để ý đến kiểu đàn ông già như La đại bác sĩ ý.”
Cố Hân cứng đờ tại chỗ, cô muốn cười cũng không dám cười, cuối cùng chỉ đành đánh trống lảng nói: “Thầy La ở trong mắt mọi người trong bệnh viện là đàn ông độc thân hoàng kim, mới không phải là đàn ông già đâu.”
“Được hoan nghênh như thế cơ à?” Tần Húc bày ra bộ dạng không tin nhìn Cố Hân.
Tần Húc vốn dĩ chỉ đang đùa cô, không ngờ Cố Hân tròn mắt, vô cùng nghiêm túc gật đầu một cái. “Được hoan nghênh vô cùng, lúc chúng tôi đi kiểm tra phòng, nhất định sẽ có y tá ở mấy tầng lầu đó vây xem. Nếu nói đến các bác sĩ mặc áo blouse có hiệu quả như trên truyền hình thì chắc chắn phải nói đến các bác sĩ khoa chỉnh hình.” Cố Hân ngẩng đầu nhìn La Diễm Văn đang bày ra bộ dạng một lời khó nói hết, cô cho rằng mình đã nói sai rồi nên lại cường điệu chỉ đích danh nói: “Nhất là thầy La!”
Tần Húc buồn cười nhìn La Diễm Văn, ánh mắt của anh ta tràn đầy vẻ trêu tức.
La Diễm Văn thở dài, anh định giơ tay ngăn không cho Cố Hân nói tiếp nhưng cũng đã muộn.
“Vậy cô có biết có bao nhiêu bác sĩ và y tá thầm mến La đại bác sĩ không?” Tần Húc cười tủm tỉm hỏi cô.
Ánh mắt giết người của La Diễm Văn lướt qua, Tần Húc giả bộ không thấy. Thậm chí còn chặn ánh mắt của anh lại, để anh không thể giao lưu ánh mắt với Cố Hân.
Các bác sĩ và y tá thầm mến La đại thần, còn thêm cả thực tập sinh, số lượng rất lớn nha? Cố Hân chỉ dám nói những lời này ở trong lòng chứ không dám nói thẳng ra trước mặt anh.
Tần Húc liếc nhìn Cố Hân một cái, mỉm cười hỏi: “Cái đó… Cô thì sao?”
Cố Hân mờ mịt ngẩng đầu, “Tôi cái gì?”
“Cố cũng là bác sĩ thực tập của Tam Thị, cô cũng thuộc nhóm mấy người thầm mến thầy La của cô à?” Tần Húc cười cười, anh quyết tâm hỏi đến cuối cùng.