Boss Phẫu Thuật Sao full

Chương 42: Cùng người tâm sự

/148
Trước Tiếp
Cố Hân không hiểu rõ, viết hồ sơ bệnh án cô không có ý kiến, nhưng mà ánh mắt La đại thần sắc bén như thế làm gì, làm cô cho là mình làm sai chuyện gì.

Trở lại văn phòng, Cố Hân cảm thấy rất sụp đổ, mười mấy hồ sơ bệnh án, thế mà thật sự một cái cũng không viết. Cố Hân hoài nghi sâu đậm: nếu như không có bác sĩ thực tập, La đại thần giải quyết hết đống hồ sơ này như thế nào?

Tô Tạp thấy cô vừa trở về văn phòng đã bắt đầu lật bệnh án, nhìn kết quả kiểm tra, còn muốn đến phòng bệnh hỏi tình huống của bệnh nhân, vội vàng xoay quanh, thở dài nói: “Sao cậu không trực tiếp xin phép nghỉ một ngày, còn tới bệnh viện làm gì?”

Cố Hân nhìn trời liếc mắt, “Tớ cũng hoài nghi có phải tớ đắc tội La đại thần hay không.”

“Bác sĩ Cố, quấy rầy một chút.” Vân Mạn đứng ở cửa, mặt mỉm cười nhìn Cố Hân, “Có thể cùng tôi tâm sự riêng không?”

Con mắt của Tô Tạp híp lại, tựa hồ ngửi thấy mùi vị bát quái.

Cố Hân giơ cầm hồ sơ trong tay lên, “Xin hỏi là muốn hiểu rõ tình huống bệnh nhân sao? Tôi bây giờ có chút bận, cô có thể vào trong nói chuyện.”

Cố Hân hết sức rõ ràng Vân Mạn muốn cùng cô nói chuyện gì, dù sao cũng chỉ có thể là về Kiều Thanh Vũ mà thôi. Nhưng mà cô không đủ kiên nhẫn, cũng không muốn trò chuyện những thứ này.

Vân Mạn cười nhạt một tiếng, lúm đồng tiền ở khóe miệng ẩn hiện, mấy bệnh nhân nam đi ngang qua cũng không khỏi dừng chân nhìn cô ta.

“Có chút việc riêng.” Vân Mạn nói, “Cô trước cứ bận rộn, tôi có thể đợi.”

Cố Hân trên mặt thoáng qua một tia bất đắc dĩ, luận kiên nhẫn, cô làm như thế nào cũng không bằng Vân Mạn, chỉ có thể gật đầu.

Trong lòng biết Vân Mạn ở bên ngoài đợi cô, Cố Hân chỉ có thể nhét hồ sơ bệnh án vào ngăn chứa trước, sau đó xoay người đi gõ cửa phòng trực ban.

Mở cửa chính là La Diễm Văn.

La Diễm Văn nhíu mày, “Thế nào? Có cái gì không biết viết?”

Cố Hân ngượng ngùng sờ sờ đầu, “Thầy La, tôi muốn xin phép nghỉ...”

La Diễm Văn nhìn cô một cái, trong mắt thoáng qua một tia cảm xúc cô xem không hiểu. Cố Hân không khỏi chột dạ, chủ động giải thích nói: “Tôi còn có chút đau đầu, muốn xin nghỉ về nhà nghỉ ngơi.”

Chẳng biết tại sao, Cố Hân vô ý thức nói dối, nói xong cũng càng thêm không dám ngẩng đầu nhìn La Diễm Văn.

Ánh mắt La Diễm Văn rơi vào đỉnh đầu cô, giọng điệu của anh vẫn nhàn nhạt như cũ, “Nếu còn đau đầu, thì về nhà nghỉ ngơi đi.”

Nói xong La Diễm Văn liền chuẩn bị đóng cửa, nhưg mà tay của Cố Hân vẫn không có thu hồi.

“Còn có việc?” La Diễm Văn hỏi.

Cố Hân nhanh chóng thu tay về, lại bổ sung một câu, “Thầy La, mô bản tôi đều đã lấy về, ngày mai tôi sẽ tới viết.”

Ánh mắt La Diễm Văn cuối cùng cũng có một tia giao động, buồn cười nói: “Em yên tâm, tôi không sợ em chạy.”

Nghe La Diễm Văn cuối cùng cũng nói câu nói đùa, Cố Hân trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Cô luôn cảm thấy cảm xúc của La đại thần hôm nay không tốt, nhưng mà đã không thấy anh vào giờ ăn cơm trưa, không biết như thế nào.

“Vâng ạ.” Cố Hân cười chạy đi, đến một phòng trực ban khác thay quần áo.

Đeo túi xách đi ra cửa phòng, vừa hay nhìn thấy một bệnh nhân nam đang tìm Vân Mạn muốn xin WeChat. “Người đẹp, có thể thêm WeChat không? Chúng ta tìm hiểu một chút.”

Vân Mạn khóe miệng mỉm cười, mười phần lịch sự từ chối, “Ngại quá, tôi không quen thêm người lạ.”

Người đàn ông đó cũng không miễn cưỡng, sắc mặt đỏ lên, nói câu xin lỗi rồi chạy đi.

Nhìn thấy Cố Hân, Vân Mạn đứng lên, “Cô tan làm rồi?”

Cố Hân gật đầu, “Xin nghỉ.”

“Tôi biết gần đây có một quán cà phê, nhưng mà tôi chưa từng đi, không biết hoàn cảnh như thế nào, chúng ta đi qua ngồi một chút?” Vân Mạn chủ động nói.

Mặc dù lúc này Cố Hân chỉ muốn về nhà ngủ, nhưng mà hôm nay không nói, Vân Mạn sẽ không buông tha cho cô, “Tôi thế nào cũng được, cô thích là được.”

Sau khi đến quán cà phê, Vân Mạn cầm thực đơn xem một chút, mày khẽ nhíu, tùy ý gọi một ly cà phê nguyên chất.

Cố Hân nhìn ở trong mắt, trong lòng biết Vân Mạn là chướng mắt cà phê nơi này.

“Cô uống cái gì?” Vân Mạn hỏi Cố Hân.

“Nước chanh đi.” Gặp Vân Mạn mắt mang nghi ngờ, Cố Hân giải thích nói: “Tôi hôm qua uống nhiều quá, hôm nay có chút choáng đầu, không muốn uống cà phê.”

Ánh mắt Vân Mạn hơi trầm xuống, vén mái tóc xoăn ra sau tai, lúc ngẩng đầu khóe miệng nhấp ra một nụ cười, “Chuyện năm đó, tôi rất xin lỗi.”

Đúng lúc nhân viên phục vụ bưng một ly nước chanh tới, Cố Hân sau khi nhận lấy nói lời cảm ơn, xoay xoay cái chén trong tay, cười nói: “Có quan hệ gì với cô đâu.”

Cố Hân có một thói quen tốt, chưa bao giờ khó xử phụ nữ, chuyện năm đó, người phạm sai lầm là Kiều Thanh Vũ, nếu như anh ta có thể kiềm chế được thì Vân Mạn làm sao có thể làm ra những chuyện đó?

Quan trọng nhất là, Cố Hân không cảm thấy lời xin lỗi của Vân Mạn là thật lòng.

“Thanh Vũ bây giờ chuyển công tác trọng điểm đến thành phố C, lần này xảy ra chuyện, cũng là bởi vì việc thu mua công ty bị ngăn trở, công ty bị thu mua có người ghi hận trong lòng, cũng dám ra tay với anh ấy.” Vân Mạn ngược lại nói đến chuyện Kiều Thanh Vũ bị thương, trong đôi mắt đẹp thoáng qua một tia tức giận. Rõ ràng, đối với việc có người muốn đem Kiều Thanh Vũ đẩy xuống dẫn đến gãy xương và không ít vết thương, Vân Mạn là hết sức bất mãn.

“Anh ấy tại sao lại tới thành phố C, tôi nghĩ cô rất rõ ràng.” Vân Mạn nhìn Cố Hân, bình tĩnh nói.

Cố Hân buông ly nước xuống, nhàn nhạt nói: “Nói thật, tôi không phải là rất rõ ràng. Hơn nữa mặc kệ bởi vì cái gì, tôi đều không cho rằng cùng tôi không còn liên quan.”

Ngay lúc chia tay, Kiều Thanh Vũ khẳng định đã không có quan hệ gì với cô nữa cả.

Vân Mạn nhẹ nhàng cắn môi, “Cố Hân, cô như thế này, rất không có ý tứ.”

“Ồ?”

“Thanh Vũ đối với việc tôi xuất hiện ở thành phố C rất bất mãn, lo lắng để cho cô hiểu lầm cái gì, một mực tâm tâm niệm niệm suy nghĩ giải thích rõ ràng với cô. Cho nên tôi mới tới đây giải thích với cô, tôi cùng với anh ấy không ở cùng một chỗ. Thanh Vũ cũng một mực nói rất rõ, anh ấy và tôi không có khả năng, trong lòng của anh ấy chỉ có cô.” Vân Mạn chậm rãi nói.

Đối với những lời Vân Mạn nói, Cố Hân không nghe lọt tai cái gì, cô chỉ là đang nghĩ, giọng điệu nói chuyện cô ta rất có hương vị MC, mặc kệ nói cái gì, đều để người nghe rất thoải mái.

Cố Hân mỉm cười nhìn Vân Mạn, trực tiếp làm cho Vân Mạn không hiểu rõ, thậm chí mang theo vẻ tức giận, “Điều tôi vừa nói rất buồn cười sao?”

Cố Hân lắc đầu, “Không phải, tôi đang chờ cô chuyển ngoặt.”

Vân Mạn mắt sáng lên, đảo tròng mắt: “Cô có ý tứ gì?”

Cố Hân khe khẽ thở dài, “Học tỷ, tôi trong mắt cô rất ngu xuẩn? Đều biết đã nhiều năm như vậy, một số chuyện tôi vẫn rõ, cô nói ra những chuyện này chỉ là làm nền, kế tiếp không phải cô sẽ nói quan điểm của mẹ Kiều Thanh Vũ ra sao?”

Vân Mạn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Cố Hân.

Cố Hân nhấp một hớp nước chanh, tán thưởng nói: “Học tỷ, tôi cảm thấy cái ánh mắt này của cô so với loại kia dịu dàng nhu hòa còn lợi hại hơn nhiều.”

“Nên như thế này đi!” Cố Hân thản nhiên nói: “Diễn tới diễn lui, không mệt mỏi sao? Kiều Thanh Vũ tới thành phố C, mẹ anh ta chắc chắn không vui, thành phố C cùng lắm chỉ là thành phố tuyến hai, cùng thành phố B tự nhiên không cách nào so sánh được. Hơn nữa, dưới cái nhìn của bà ấy, Kiều Thanh Vũ cũng là vì tôi mới đến thành phố C, chắc hẳn lại càng không vui. Cho nên học tỷ, cô kế tiếp là muốn nói cho tôi, mẹ Kiều bởi vì việc này, đối với tôi vô cùng không hài lòng, cảm thấy tôi không biết xem xét đại cuộc, ảnh hưởng tới tiền đồ của con trai bà ấy, đúng hay không?”

Vân Mạn yên lặng, nhìn chằm chằm Cố Hân không nói gì.

Cố Hân dời ánh mắt sang chỗ khác, quay lại nhìn một đôi tình nhân phía trong ghế dài, nhìn qua hết sức trẻ tuổi, đang thân thiết ôm ấp một chỗ xem phim điện ảnh trong điện thoại di động phía dưới, trên mặt mang theo nụ cười mà chỉ những người đang yêu nhau cháy bỏng mới có. Sắc mặt Cố Hân cũng nhu hòa theo rất nhiều, lời nói cũng nhiều một chút châm chọc, “Học tỷ, chúng ta nhiều năm không gặp như vậy, cô còn dùng phương pháp cũ đối phó tôi, có phải hay không quá coi thường người?”

Vân Mạn thích Kiều Thanh Vũ không phải ngày một ngày hai, nhưng mà Cố Hân trước đó chưa bao giờ coi cô ta là thành tình địch, một mặt là bởi vì Cố Hân thần kinh thô, một mặt khác là bởi vì Vân Mạn rất biết cách nói chuyện.

Vân Mạn mỗi lần cũng bắt đầu với việc Kiều Thanh Vũ đối với cô ta thật tốt bao nhiêu, tiếp đó lại ngược lại nói đến cái nhìn của mẹ Kiều.

Cố gia sa sút, cô có thể rõ ràng cảm thấy thái độ thay đổi của mẹ Kiều, nhưng trong lòng có Kiều Thanh Vũ, tất cả cô đều nghĩ nhẫn nại. Nếu Vân Mạn nói mẹ Kiều bởi vì cái gì đối với cô bất mãn, cô liền sẽ chủ động khuyên Kiều Thanh Vũ.

Người đang yêu không nhìn rõ bất cứ thứ gì, lui ra phía sau một bước ngược lại liền tự thấy mình trước đây ngu không ai bằng. Hoàn toàn không có nghe ra Vân Mạn nói gần nói xa đều có thâm ý khác.

Vân Mạn gượng cười, “Cố Hân, hiểu lầm giữa chúng ta không phải quá lớn, tôi cũng không có ý tứ gì khác.”

“Giữa chúng ta không có hiểu lầm, cô khi đó muốn cướp bạn trai của tôi, là sự thật. Bây giờ không muốn Kiều Thanh Vũ cùng tôi hợp lại, cũng là sự thật.” Cố Hân nhàn nhạt nói ra, không để sắc mặt ngày càng không dễ nhìn của Vân Mạn ở trong lòng, “Cô cũng có thể yên tâm, tôi cũng không muốn cùng Kiều Thanh Vũ quay lại.”

Ánh mắt Vân Mạn bởi vì câu nói sau cùng của cô sáng lên một cái, nhưng thoáng cái khôi phục bình tĩnh, tính tình Kiều Thanh Vũ cô ta lại quá là rõ ràng, muốn có được người nào, muốn đạt được chuyện gì, tuyệt sẽ không bởi vì một điểm trở ngại liền từ bỏ. Nếu Kiều Thanh Vũ cứ thế tấn công, Cố Hân ngăn cản được sao?

Hai người đều trầm mặc, nhân viên phục vụ bưng lên cho Vân Mạn cà phê nguyên chất.

Vân Mạn khẽ nhấp môi, liền buông xuống, rõ ràng cũng không hài lòng đối với vị cà phê ở đây. Nhưng sau khi uống cà phê, cô ta đã bình tĩnh lại, “Cố Hân, cô hiểu lầm rồi, tôi không có không hi vọng cô và Thanh Vũ quay lại. Tôi thừa nhận tôi đối với anh ấy có tâm tư, nhưng mà tôi càng hi vọng anh ấy hạnh phúc, nếu anh ấy cho rằng hạnh phúc của anh ấy là cô, vậy tôi cũng sẽ lựa chọn tôn trọng. Mẹ Kiều bà ấy không muốn Thanh Vũ rời đi thành phố B cũng là rất bình thường, không có người mẹ nào hi vọng con trai không ở bên người cả.”

Cố Hân nhìn cô ta, ánh mắt mang tia giễu cợt.

“Tôi đã tuân thủ hứa hẹn nói rõ ràng mọi chuyện với cô, ngày mai tôi phải đi làm, sẽ không tới bệnh viện, chúng ta cũng sẽ không gặp mặt.” Vân Mạn cười khổ nói, “Cô có thể yên tâm.”

Cố Hân gật đầu, “Tôi tin tưởng cô ngày mai sẽ không tới bệnh viện, dù sao ngày mai Kiều Thanh Vũ cũng sẽ xuất viện.”

Vân Mạn: “...”

Cuộc nói chuyện của hai người xem như buồn bã chia tay, Vân Mạn sau đó tìm lý do tính tiền liền rời đi.

Cố Hân ngồi ở chỗ đó ngụm nhỏ uống nước chanh. Vân Mạn đến tìm cô nói chuyện, chẳng qua là vì hoàn thành lời hứa trước mặt Kiều Thanh Vũ mà thôi.

Kiều Thanh Vũ cũng thực sự là tâm tình to lớn, nhường tình địch để giải thích.

Cố Hân uống nước chanh xong, vẻ mặt cô có mấy phần trống vắng, ở trong lòng Kiều Thanh Vũ, Vân Mạn dịu dàng nhu hòa, không có lòng riêng. Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới nếu là thật sự dịu dàng nhu hòa như thế, làm sao lại biết rõ Kiều Thanh Vũ đã có bạn gái vẫn còn cùng anh ta một đêm gió xuân?

Nghĩ như vậy, Cố Hân nặng nề đặt chén nước lên bàn.

Ly nước thủy tinh đập lên mặt bàn, phát ra âm thanh chói tai, người từ bên cạnh Cố Hân đi qua vô ý thức theo tiếng nhìn qua.

Cố Hân cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng rơi vào trên người mình, ngẩng đầu nhìn lên, trong nháy mắt sững sờ.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Quynh Pham1591711991Truyện này sao ko có ngoại truyện vậy? Hơi tiếc - sent 2023-08-09 05:27:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương