Boss Phẫu Thuật Sao full

Chương 50: Anh là minh châu rực sáng

/148
Trước Tiếp
Tần Văn cười không coi ai ra gì, hơn nữa thanh âm lớn đến nỗi dường như có thể khiến nóc văn phòng xốc lên, y tá đi ngang qua cũng không khỏi đẩy cửa đi vào xem phòng làm việc của bác sĩ khoa chỉnh hình có phải hay không có bệnh nhân tâm thần tới.

Thấy là bác sĩ phụ sản Tần Văn, y tá lại yên lặng lui ra.

Cố Hân mang một vẻ mặt mờ mịt, hỏi La Diễm Văn, “Tôi mới vừa nói chuyện gì buồn cười lắm sao?”

La Diễm Văn lắc đầu, “Không cần để ý cậu ta, tính động kinh bị gián đoạn mà thôi.”

Cố Hân: “...”

Tần Văn cũng gần như cười xong, trực tiếp nhảy tót lên trước mặt Cố Hân, “Cô gọi anh tôi là Tần tổng? Tại vì sao?”

Cố Hân lần nữa mờ mịt, “Tần tổng là anh trai của anh?”

Tần Văn gật đầu, “Đúng vậy, chúng tôi không phải đều họ Tần sao? Suy ra chính là anh em.”

Cố Hân khóe miệng co giật, nếu họ Tần đều tính là anh em, vậy anh em của anh ta chắc hẳn là có rất nhiều.

Tần Văn cũng phát hiện trong lời nói của mình có chỗ sai sót, liền vội vàng giải thích: “Chuyện là như vậy, chúng tôi thực sự là anh em cùng cha cùng mẹ, bất quá anh ấy tương đối tinh anh, coi như Tần tổng đi.

Tôi thì tương đối vô dụng, nên đến thành phố C làm bác sĩ.”

Cố Hân bị lời phát ngôn này làm cho cả người đều ủ dột, thì ra vô dụng nên mới đến thành phố C làm bác sĩ, còn cô, người sau khi tốt nghiệp đến thành phố C đều không vào được cảm thấy thật xấu hổ.

La Diễm Văn an ủi cô, “Tên vô dụng này chỉ nhằm vào chính anh ta, em xem, tôi cũng ở thành phố C, tôi vô dụng sao?”

Loại so sánh này có mười phần sức mạnh, Cố Hân rất dễ dàng liền bị thuyết phục, gật đầu thật mạnh bày tỏ sự đồng ý.

Tần Văn: “...” Sửng sốt mấy giây, mới phẫn nộ rống to, “La lão tam, cậu có ý gì?”

La lão tam? Cố Hân lại một lần nữa bị xưng hô mới này cho làm cho quay cuồng.

La Diễm Văn nhìn ánh mắt của cô liền biết cô đang suy nghĩ cái gì, lập tức giải thích nói: “Tôi ở nhà là con thứ ba.”

Ồ, cho nên gọi La lão tam.

Lần này biến thành ánh mắt của Tần Văn trở nên ủ dột, vì sao có cảm giác rằng chính anh ta hoàn toàn không có người nào để ý? “... Các người dù gì cũng nên để ý đến tôi một chút chứ, cái này rất khó khăn sao?”

La Diễm Văn và Cố Hân nghe vậy đồng thời nhìn về phía anh ta, nhưng đều không nói lời nào.

Tần Văn khóe miệng co giật, “Hai người nhìn tôi làm gì?”

“Không phải muốn chúng tôi để ý đến cậu sao? Để ý đến cậu rồi cậu lại hỏi chúng tôi muốn làm gì.” La Diễm Văn giọng nói lạnh lùng, nhìn Tần Văn với ánh mắt vô cùng ghét bỏ.

Tần Văn cảm giác chính mình sắp điên. “Tôi thật sự là có bệnh mới đến tìm cậu.”

Cố Hân cảm thấy đây là điều duy nhất hôm nay anh ta nói chính xác, đến tìm La đại thần không phải chính là đến tìm mắng sao?

Tần Văn thở hồng hộc xoay người muốn đi, lại thấy La Diễm Văn vẫn như cũ ngồi ở chỗ đó, ngay cả tư thế cũng không buồn đổi, Tần Văn lại cảm thấy cục tức trong lòng khó nuốt trôi, lại quay người đi trở về.

Cố Hân phát hiện bác sĩ Tần này thật sự rất ngạo kiều.

Tần Văn đi đến trước mặt Cố Hân, “Tiểu Cố, cô có muốn biết lịch sử tình trường của thầy La không?” Tần Văn nghiêng nghiêng con mắt lướt qua La Diễm Văn, không tin chiêu này còn không chế trụ nổi anh.

Cố Hân nháy nháy mắt, liên quan tới vấn đề người theo đuổi La đại thần, Tần Húc cũng hỏi qua, nhưng mà lúc đó cô không dám biết, bây giờ... Ngược lại đúng là có chút suy nghĩ. Dù sao buổi chiều mới biết được trong điện thoại di động của La đại thần có thể tồn tại một cái người trong mộng.

La Diễm Văn lời ít mà ý nhiều, “Biến!”

Tần Văn cho anh một ánh mắt đắc ý, phát hiện La Diễm Văn đối với Cố Hân lòng mang ý đồ xấu, khẳng định muốn anh ta ăn nói cẩn thận. Anh ta làm bộ ngồi vào bàn bên cạnh Cố Hân, điệu bộ muốn cùng cô nói chuyện lâu dài, “Thầy La của cô, trước đây thời còn làm học sinh cũng rất được hoan nghênh.”

Lời dạo đầu này quá quen tai, giống như mỗi người cũng đều là một câu như vậy, để bày tỏ từng có rất nhiều nữ sinh trong lòng ngưỡng mộ La đại thần.

Tần Văn tiếp tục khoác lác, “Nói như thế này, La đại thần của cô bắt đầu từ sơ trung, chính là ban thảo, sau này lên cao trung bắt đầu dậy thì, liền thành giáo thảo. Kỳ thực tôi muốn nói, nam sinh dáng dấp tốt ở trường học không hiếm thấy, nhưng mà hình tượng lạnh lùng La lão tam chính là loại đặc biệt hấp dẫn, đặc biệt được các nữ sinh nhỏ ưa thích. Cho nên người theo đuổi anh ta đặc biệt nhiều.”

La Diễm Văn đứng dậy đi đến chỗ Tần Văn.

Mặc dù Tần Húc và Tần Văn là hai anh em có tính cách khác nhau, nhưng mà Cố Hân cũng đã nhìn ra, hai người kia nhất định là anh em ruột, sự quen thuộc giữa bọn họ và La Diễm Văn so với người bên ngoài rất khác biệt, rõ ràng là sống chung nhiều năm mới có.

Tần Văn một bên tránh né một bên nói, “La lão tam người này đặc biệt cao ngạo, người bình thường không lọt nổi mắt xanh của cậu ta. Tất nhiên xem cậu ta như Liễu Hạ Huệ cũng không đúng, một khi cậu ta động tâm, vì nữ sinh làm ra một số chuyện cũng đủ để cho người khác xúc động dâng trào.”

Cố Hân nghe đến say sưa ngon lành.

“Cậu ta đã từng vì nữ sinh mà học qua...” Âm thanh đột nhiên im bặt.

Cố Hân có chút tiếc nuối, nhìn Tần Văn bị La Diễm Văn chuẩn xác kẹp cổ, một tay khác khóa xương bả vai Tần Văn, ném ra khỏi văn phòng.

Ài, cô còn chưa có nghe xong, cũng không biết Tần Văn là muốn nói La Đại Thần vì nữ sinh học qua cái gì, vì nữ sinh mà học y? Học nấu cơm? Học gảy đàn ghita?

Cố Hân trong đầu toát ra rất nhiều ý nghĩ, cô gái được người như La đại thần nguyện ý vì cô ấy học điều gì đó, chắc chắn đặc biệt ưu tú, phải không?

La Diễm Văn ho nhẹ một tiếng, hấp dẫn lực chú ý của Cố Hân trở về.

“Em đừng để ý đến cậu ta, từ trước đến nay cậu ta thích nói lung tung, bình thường tôi cũng chẳng muốn phản ứng lại.” La Diễm Văn trở về chỗ ngồi, giọng điệu vô cùng bình thản, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Cố Hân, điều này chứng minh đáy lòng của anh không hề giống với vẻ bình tĩnh bên ngoài.

“Thầy La, là bởi vì thầy Tần thích nói lung tung, cho nên bình thường anh mới biểu hiện như thể là không biết anh ấy sao?” Cố Hân trêu ghẹo nói.

La Diễm Văn nghĩ nghĩ, “Không hẳn là vậy, cậu ta tương đối bao đồng, hơn nữa bối cảnh gia đình ở thành phố C mọi người đều biết, tôi vẫn nên cùng cậu ta biểu hiện không quen biết tốt hơn, tránh rắc rối.”

“Bối cảnh gia đình thầy La chắc hẳn là cũng rất đáng sợ.” Cố Hân nâng quai hàm, thuận miệng trêu chọc. Dẫn cô đến xem tư liệu phiên dịch, công ty Tần Húc phần lớn là hợp tác nước ngoài, hơn nữa các hạng mục cũng là những công trình lớn cần nhà nước hợp tác phối hợp, vừa nhìn liền biết lai lịch rất sâu. Đã như vậy, người có quan hệ rất tốt với Tần gia - La Diễm Văn sao có thể kém hơn được? Cô cũng không có quên La đại thần từng có khả năng khôi phục suất thực tập cho cô dễ như trở bàn tay.

“Gia cảnh dù làm người khác sợ hãi, thực ra không có tác dụng gì.” La Diễm Văn nói rất nghiêm túc, “Đương nhiên, nhờ vào tài sản tích lũy từ mấy đời trước, cho nên đời sau có thể sống tương đối nhẹ nhàng. Đây cũng coi như đứng ở trên vai người khổng lồ để hái quả táo.” Nói xong, La Diễm Văn nhíu mày, “Em không ghét người giàu chứ?”

Tại sao lại hỏi như vậy? Cố Hân mờ mịt lắc đầu, “Không ghét, người giàu không ghét em là tốt rồi.”

“Em yên tâm, không có khả năng này.” La Diễm Văn nghiêm mặt nói.

Cô yên tâm cái gì cơ? Cố Hân khẽ đảo mắt, tự cảm giác được cách mình cùng La Đại Thần giao lưu trao đổi dường như có chút vấn đề.

Cố Hân mờ mịt mấy giây, vừa kịp phản ứng định hỏi lại cô hẳn là yên tâm chuyện gì thì có tiếng gõ cửa văn phòng, “Xin hỏi đây là chuyển phát nhanh của phòng bác sĩ ạ?”

Cố Hân vội vàng nhấc tay, “Đúng rồi, là bên này.”

La Diễm Văn đã đi qua cầm chuyển phát nhanh vào phòng.

... Bình thường không phải đều là cô cầm chuyển phát nhanh sao? Cố Hân nhìn đồ chuyển phát nhanh trong tay La Diễm Văn, rơi vào trầm tư.

Cô luôn cảm thấy từ lúc nào mà La đại thần lại bắt đầu có chút không giống bình thường.

Hai người cũng lười trở về phòng trực ban, rửa tay xong liền ở văn phòng ăn cơm.

Cố Hân đã cảm thấy quen với việc mua thức ăn bên ngoài, dù sao thực tập trong khoảng thời gian này, cô cũng đã ăn gần hết cả quán ăn ở gần bệnh viện rồi, dù có ngon hơn nữa thì ăn nhiều cũng chán. Có thể là do gặp Tần Văn, làm cô có chút nhớ nhung mùi vị cái bánh rán Sơn Đông mà Tần Văn cho cô lúc trước, suy nghĩ sáng mai xuống mua để ăn.

“Đi, đi kiểm tra phòng.” La Diễm Văn thấy cô đã ăn xong, nhân tiện nói.

Dựa theo thông lệ trước đây, trước khi ăn cơm nên hoàn thành kiểm tra phòng, nhưng mà hôm nay đầu tiên là việc tặng sách, lúc sau lại có Tần Văn cắt ngang, trì hoãn thời gian, làm công việc chậm trễ đến bây giờ mới đi kiểm tra được.

“Bác sĩ La, hôm nay lại là anh trực ban à? Tôi cảm thấy có chút phát sốt, anh có thể giúp tôi kiểm tra xem thế nào được không?” Bệnh nhân ở giường số 2 vừa gặp La Diễm Văn liền gọi.

La Diễm Văn đi qua, đối với bệnh nhân này rõ ràng có ký ức nhất định, trực tiếp nhìn một chút vết thương giải phẫu của bệnh nhân, hơi sưng đỏ một chút, cũng không bị sốt. “Anh đây là di chứng hậu giải phẫu dẫn đến sưng nhẹ, tôi thấy theo chỉ định của bác sĩ Ngô cho anh thì đang điều trị triệu chứng rồi, phát sốt theo như lời anh nói, hôm nay anh cặp nhiệt độ chưa? Bao nhiêu độ?”

“Đo, tôi một mực dựa theo lời dặn của bác sĩ giám sát mà, buổi tối 37.5℃.”

La Diễm Văn gật gật đầu, “Nóng nhẹ mà thôi, không cần lo lắng, uống nhiều nước ấm, nghỉ ngơi nhiều là được, tạm thời không cần uống thuốc.”

Bệnh nhân gấp gáp, “Thật sự không cần uống thuốc sao? Tôi xem cả người đều nóng lên, nếu không thì anh tiêm cho tôi chút kháng sinh đi?”

La Diễm Văn chắp tay sau lưng, vô cùng kiên nhẫn giải thích nói: “Không thể lạm dụng chất kháng sinh, nếu không, chờ thời điểm sau này lúc anh thực sự cần sẽ liền ỷ lại vào thuốc. Vết thương này của anh có chút sưng đỏ, là hiện tượng bình thường sau phẫu thuật, còn cần thời gian khôi phục. 37.5℃ ở trong y học chúng tôi chỉ là cảm nhẹ mà thôi, không cần lo lắng.”

Anh nói chuyện không nhanh không chậm, lại giải thích cẩn thận, vốn là bệnh nhân đang rất sốt ruột cũng dễ dàng được anh trấn an, yên tâm nằm lại giường bệnh, “Vậy được, nếu như bệnh tình có thay đổi tôi lại báo cáo lại cho bác sĩ.”

La Diễm Văn nhíu mày, trêu chọc nói: “Báo cáo cũng không cần, chúng tôi kiểm tra phòng mỗi ngày, anh nói lúc đó cũng được.”

Một câu nói làm cho cả phòng bệnh đều cười, hai giường người thân của bệnh nhân còn cười oán trách, “Nói anh lo lắng thừa, đều ở bệnh viện, còn lo lắng cái gì.”

Cố Hân rất thích đi theo La Diễm Văn kiểm tra phòng, nhìn anh thành thạo điêu luyện giải thích tình trạng bệnh cùng bệnh nhân, tỉnh táo mà không gay gắt, bình tĩnh nhưng không coi thường.

Cô ngưỡng mộ khả năng của La Diễm Văn trong lĩnh vực chuyên môn, lại càng muốn trở thành một bác sĩ giống như La Diễm Văn.

Về sau có người nói với Cố Hân, người cô yêu thích thực ra chỉ là một người bình thường, chỉ là sự ngưỡng mộ của cô, tạo nên xung quanh anh một tầng hào quang, từ đó tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Cố Hân cũng không đồng ý, bởi vì La Diễm Văn vốn đã có một tầng kim thân, anh là minh châu rực sáng, sự chuyên chú của đôi tay trên bàn mổ, sự bình tĩnh trong phòng bệnh, thậm chí là ánh sáng giữa hai đầu lông mày, cũng là 'kim thân' của anh.

Khuỷu tay bỗng nhiên bị chạm vào, Cố Hân vội vàng ngẩng đầu.

La Diễm Văn hướng nhẹ cằm về phía cô, “Lại ngẩn người? Ừm, bà lão này muốn đưa cho cô một ít kẹo cưới đấy.”

Cố Hân nhìn lại, quả nhiên thấy bà lão giường 18 đang nắm một cái kẹo mừng muốn đưa cho cô, Cố Hân mặt mũi lộ vẻ tươi cười, nhanh chóng nhận lấy, vui vẻ nói cám ơn.

La Diễm Văn nghiêng đầu nhìn hàng lông mày và ánh mắt của cô, im lặng nở nụ cười. Đây có lẽ là phúc lợi của nữ bác sĩ thực tập xinh đẹp lại chăm chỉ, kiểm tra phòng xong cũng có thể kiếm được một chầu đồ ăn.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Quynh Pham1591711991Truyện này sao ko có ngoại truyện vậy? Hơi tiếc - sent 2023-08-09 05:27:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương