Ở sau lưng Vân Mạn, Kiều Thanh Vũ ngồi trên xe lăn, vẻ mặt âm trầm.
Cố Hân nhíu chặt chân mày vì đau đầu, cô thản nhiên liếc qua, trong lòng chán nản thầm nghĩ, tại sao lúc nào cũng đều có thể gặp phải Vân Mạn?
Cô và Tần Húc mỗi người ngồi một bên, cách nhau một khoảng an toàn rõ ràng, trên mặt bàn rõ ràng còn để tư liệu, nhìn qua là biết đang nói chuyện, qua miệng Vân Mạn lại bị bóp méo thành cặp đôi đang ở quán cà phê nói chuyện yêu đương.
Vây Mạn khẽ bĩu môi, nụ cười tao nhã hiền hoà, “Cố Hân, cô không giới thiệu một chút sao?”
Kiều Thanh Vũ nhìn chằm chằm Cố Hân, giống như muốn nhìn vào cả máu thịt bên trong, mặc dù đã cùng Cố Hân chia tay mấy năm, nhưng mà anh ta chưa bao giờ buông tha việc tìm kiếm Cố Hân, bọn họ từ nhỏ đã có ràng buộc, không thể nào lại bị tách ra dễ dàng như vậy. Anh ta vẫn cho rằng Cố Hân chỉ là đang giận dỗi, hết giận rồi, cuối cùng vẫn là sẽ trở lại bên cạnh anh ta.
Tính tình cứng cỏi của Cố Hân khiến anh ta rất đau đầu, thế nhưng anh ta là người đã làm sai trước, anh ta cảm thấy nếu mình kiên nhẫn chờ đợi, một ngày nào đó cô sẽ quay về.
Nghe được tiếng Vân Mạn chần chừ hỏi Cố Hân liệu có phải đang cùng bạn trai uống cà phê, nhưng Cố Hân không phủ nhận ngay lập tức, tức giận và ghen tuông trong lòng anh ta nháy mắt bùng lên.
Đầu Cố Hân tựa như có sức nặng ngàn cân, chẳng có tâm tư nào đáp lại, lười biếng liếc hai người bọn họ, “Tất cả mọi người đều không quen, không nhất thiết phải giới thiệu, hơn nữa bình thường chúng ta cũng không có chuyện gì để gặp nhau, cũng không công tác trong cùng một lĩnh vực.”
Tần Húc mỉm cười lườm Cố Hân, ho khan một tiếng, đứng lên khẽ vươn tay với Kiều Thanh Vũ, “Giám đốc Kiều, đã lâu không gặp.”
Lực chú ý của Kiều Thanh Vũ luôn đặt trên người Cố Hân, cũng chỉ nhìn thấy sườn mặt của Tần Húc, mặc dù cảm thấy nhìn quen mắt, lại không phải người mình nghĩ tới, đột nhiên nhìn thấy Tần Húc, vẻ mặt Kiều Thanh Vũ trầm xuống, nhếch mép một cái, cười nói: “Tôi không nghĩ tới Tần tổng cũng tới thành phố C.”
“Thành phố C là một vùng đất tuyệt vời, ngay cả giám đốc Kiều đây cũng tới, nghe nói gần đây anh có không ít hành động lớn? Tôi lại không giống, tôi đến để góp một chút náo nhiệt mà thôi.” Tần Húc nói vô cùng khiêm tốn.
Người có thể biết được chính mình gần đây có hành động lớn, Kiều Thanh Vũ chắc chắn sẽ không tin tưởng anh ta chỉ tới để tham gia náo nhiệt.
Tần gia là gia tộc giàu có thứ hai ở thành phố B, khác với bố mẹ Kiều gia phải làm việc cả đời mới đạt được thành tựu như bây giờ, Tần gia là tích lũy mấy đời, nguồn tài chính và mối quan hệ của họ trải qua mấy đời tích lũy rồi đạt tới đỉnh cao, nói đến doanh nghiệp đứng đầu, người người đều sẽ nghĩ đến Tần gia.
Vân Mạn sau nhận ra là Tần Húc, đôi mắt đẹp lấp lóe, “Thật không nghĩ tới ở đây còn có thể gặp được giám đốc Tần.” Vân Mạn chủ động vươn tay ra, “Lúc đầu tôi ở công ty thực tập dưới trướng Tần thị, được ích lợi không nhỏ đâu.”
Tần Húc ra vẻ ngạc nhiên nhíu mày, “Ồ? Vân tiểu thư là người tài năng như vậy, thế mà công ty lại không giữ lại làm việc, thực sự là đáng tiếc.”
Ba người nói tới nói lui, khen ngợi lẫn nhau về chuyện kinh doanh, Cố Hân nghe muốn đờ đẫn. Thực ra là bởi vì cô không biết làm phản ứng gì cho tốt.
Vừa nói tất cả mọi người không quen, đều không làm cùng một lĩnh vực, kết quả lập tức liền bị vả mặt, ba người này chẳng những quen, hơn nữa công việc còn có liên quan đến nhau.
Cố Hân tự mình nghĩ, cũng chỉ có công việc này của cô mới không có liên quan đến bọn họ.
Tần Húc luôn là bộ dáng của một quý tộc Anh, sẽ không bao giờ để cho ai bị khó xử, hơn nữa Vân Mạn là phụ nữ. Bởi vậy, anh ta thật khách khí phong độ nói: “Gặp được nhau cũng là duyên phận, mọi người có muốn ngồi xuống cùng uống ly cà phê không?”
Vân Mạn chần chờ quay đầu nhìn Kiều Thanh Vũ.
Cả người Kiều Thanh Vũ đều bao phủ một tầng bóng tối, lại biết người đàn ông trước mặt Cố Hân chính là Tần Húc, trong mắt anh ta thoáng qua vô số cảm xúc không thể diễn tả bằng lời. Vân Mạn nhìn anh ta trông có vẻ lo lắng, liền cắn môi nói: “Tần tổng đặc biệt tới thành phố C, là vì Cố Hân sao?”
Cố Hân nửa cười nửa không lườm Vân Mạn, không lên tiếng.
Âu phục của Tần Húc phẳng phiu, giữa lông mày sáng sủa vô song, âm thanh cười lên trầm thấp thanh thuần, khiến cả người đều nhu hòa mấy phần, “Đúng vậy, nếu không phải Cố Hân, người nào đáng giá để tôi đặc biệt chạy từ thành phố B đến thành phố C chứ.”
Lời này vào tai Vân Mạn chính là thừa nhận, Vân Mạn nghe vậy vô cùng chấn động, lúc vừa nhìn thấy Cố Hân cùng người đàn ông khác uống cà phê, nội tâm của cô ta đã rất mong chờ người đàn ông này chính là bạn trai của Cố Hân, coi như không phải, khiến Kiều Thanh Vũ hiểu lầm cũng được, để Kiều Thanh Vũ biết rằng, Cố Hân không đáng để anh ta chờ đợi nhiều năm như vậy.
Đợi đến khi Tần Húc thừa nhận, Vân Mạn lại cảm thấy không thể chấp nhận được, Cố Hân cũng chỉ có một gương mặt đẹp mà thôi, trên đời phụ nữ dáng dấp đẹp mắt rất nhiều, cô làm sao có thể may mắn như vậy, từ nhỏ đã được Kiều Thanh Vũ che chở, cô ta mãi mới chờ được đến lúc Cố Hân và Kiều Thanh Vũ chia tay, Kiều Thanh Vũ lại đối với Cố Hân một mực quyến luyến không quên. Dù cho trốn ở thành phố C mấy năm, cô vẫn còn có thể cám dỗ Tần Húc.
Tần gia, là gia đình có địa vị ở cấp bậc nào chứ.
“Xem ra là tôi xem thường cô.” Âm thanh Kiều Thanh Vũ rất nhẹ, nhưng mà người quen biết nghe xong liền hiểu là anh ta đang ở trên bờ vực nổi giận. “Khó trách tôi phí hết tâm tư sắp xếp thỏa đáng, cô cũng không đồng ý trở về thành phố B.”
Cố Hân cảm thấy bị cảm có thể ảnh hưởng trí thông minh, nghe những lời này, cô tức giận đến nỗi tay run lên, thế nhưng nửa ngày đều không thể sắp xếp lại câu chữ để phản bác.
“Tôi không quấy rầy Tần tổng cùng Cố tiểu thư nữa, tạm biệt.” Kiều Thanh Vũ nho nhã lễ độ nói với Tần Húc.
Tần Húc mỉm cười gật đầu.
Chờ Kiều Thanh Vũ cùng Vân Mạn rời đi, Cố Hân bình tĩnh mấy giây mới đưa tư liệu đẩy ra, “Tần tổng, những vật này tôi sẽ mang về nhà xem, hôm nay tôi bị cảm nên hơi khó chịu, ngày mai tôi sẽ liên lạc lại với anh sau, có được không?”
Tần Húc sau khi nghe hai người nói chuyện xong, vốn là có mấy phần kinh ngạc, anh ta không nghĩ tới Cố Hân và Kiều Thanh Vũ còn có dây dưa, nhưng mà Cố Hân là học sinh của La Diễm Văn, anh ta tự nhiên phải che chở, hơn nữa anh ta không quen nhìn thái độ nói chuyện của Vân Mạn, cũng như chủ đề mà cô ta đề cập. Có điều… Câu nói sau cùng kia của Kiều Thanh Vũ, chắc là để chọc tức Cố Hân.
Nghe Cố Hân nói như vậy, Tần Húc tự nhiên không còn gì để nói, liền bảo đưa Cố Hân về nhà, ra hiệu phục vụ viên tới tính tiền, vừa hỏi: “Tôi vừa rồi nói không rõ ràng, có phải sẽ mang thêm phiền toái cho cô hay không?”
Cố Hân cười, giọng điệu sâu xa nói: “Tần tổng, tôi không phải là người không biết phải trái.”
Tần Húc nghe vậy hơi ngạc nhiên.
Cố Hân tiếp tục nói: “Với lại, Tần tổng đặc biệt tới thành phố C tìm tôi tiếp nhận nhiệm vụ này, đúng thật là đặc biệt vì tôi mà đến, không phải sao?”
Tần Húc khẽ cười, anh ta bắt đầu thay đổi cách nhìn đối với Cố Hân.
Tần Húc là người như thế nào chứ? Bình thường người đứng xếp hàng cũng không có tư cách tìm anh ta. Vân Mạn cố ý hỏi như vậy, thứ nhất là vì muốn bêu xấu cô trước mặt Kiều Thanh Vũ, ngụ ý rằng Cố Hân cũng không phải thanh thuần vô tội giống bên ngoài, đã sớm câu được nhân vật càng lợi hại. Thứ hai, cũng là tính toán được rằng lấy thân phận Tần Húc không thể nào là vì Cố Hân mà đến thành phố C, chỉ cần Tần Húc phủ nhận, chính là làm cho Cố Hân phải khó xử. Vừa rồi Tần Húc cố ý nói không rõ ràng, tuy thái độ có mấy phần mập mờ, xét đến cùng vẫn là che chở Cố Hân, đứng về phía cô.
Cố Hân nghe ra được tốt xấu, làm sao có thể trách anh ta cố ý tỏ thái độ mập mờ khiến người hoài nghi chứ.
Thấy sắc mặt Cố Hân ửng hồng, lúc đứng lên còn hơi run run, Tần Húc không khỏi híp mắt, mặt mũi bén nhọn mang theo một tia buồn rầu, “Dáng vẻ này của cô có vẻ bị cảm rất nghiêm trọng, nếu không thì tôi đưa cô đi bệnh viện trước?”
Cố Hân xua tay, “Chỉ là sốt và ho khan mà thôi, mới vừa rồi còn bị người chặn lại một câu, phản ứng không kịp, tôi không thể mắng trở về nên cảm thấy hơi ngột ngạt mà thôi. Trở về chùm chăn ngủ một giấc là được rồi.”
“Thật sự không có vấn đề gì sao?” Tần Húc vẫn còn có chút lo lắng.
“Tôi không có chuyện gì thật mà, bị cảm sốt bảy ngày liền tự khỏi, chỉ là quá trình sẽ có chút khó chịu, không cần phải lãng phí tài nguyên khám bệnh, trực tiếp về nhà là được rồi.” Đầu óc của Cố Hân mơ hồ vẫn không quên bổ sung kiến thức khoa học, “Cũng đừng thấy bị cảm sốt thông thường liền đi phòng khám truyền nước, về sau ỷ lại thuốc sẽ không tốt.”
Tần Húc bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là để cô ngồi vào trong xe, dựa theo hướng dẫn đưa người đến dưới tiểu khu.
Nhìn người chậm rãi lên lầu, Tần Húc mới lấy điện thoại di động ra gọi cho La Diễm Văn.
Ở bệnh viện, La Diễm Văn vẫn chưa tan tầm, lúc nghe điện thoại giọng điệu cũng không quá tốt, “Lại có chuyện gì?”
Tần Húc để điện thoại di động ra xa một chút, cười lạnh nói: “Cậu nghe điện thoại của tôi không vui như vậy sao? Vậy quên đi, chuyện về học sinh của cậu, tôi cũng lười nói với cậu.”
Nói xong, anh ta liền cúp điện thoại.
Cúp xong, Tần Húc không có cho xe chạy ngay mà kiên nhẫn chờ đợi.
Quả nhiên, cùng lắm là 5 giây, điện thoại lại vang lên.
Tần Húc cố ý đợi chuông reo được nửa phút, mới chậm rãi tiếp nhận, “Cậu lại có chuyện gì?”
“Cố Hân thế nào?” La Diễm Văn hỏi.
Tần Húc vui vẻ cười lên, “Tôi phát hiện cậu đối với cô học sinh này quan tâm hơi quá mức đấy, thật sự chỉ xem người ta là học sinh thôi sao?”
Đầu điện thoại bên kia trầm mặc hai giây, sau đó mới truyền đến giọng nói trầm thấp của La Diễm Văn, “Có chuyện nói thẳng, lãng phí thời gian của tôi nữa, tôi sẽ bảo Cố Hân hủy bỏ việc phiên dịch kia giúp của cậu.”
Tần Húc: “...”
Tần Húc tức giận thở hồng hộc: “Xem như cậu lợi hại! Nếu cậu quan tâm Cố Hân như vậy, cậu có biết quan hệ giữa Cố Hân và Kiều Thanh Vũ không?”
La Diễm Văn khịt mũi coi thường, cười một tiếng, còn tưởng rằng có chuyện gì, “Biết.”
Tần Húc hơi kinh ngạc, không nghĩ tới La Diễm Văn cái này cũng biết, “Là như thế này, tôi có văn kiện vừa vặn muốn đưa cho Cố Hân nhìn qua, cho nên vừa rồi hẹn gặp cô ấy ở quán cà phê, trùng hợp lại đụng phải Kiều Thanh Vũ cùng Vân Mạn, tôi thấy cái cô Vân Mạn kia cũng không phải nhân vật đơn giản gì, nói câu nào câu nấy đều có gai, vào thấy hai chúng tôi liền hỏi Cố Hân có phải cùng bạn trai ở đây uống cà phê hay không...”
“Đợi đã...” La Diễm Văn đánh gãy lời của anh ta, “Cố Hân bị bệnh, tôi cho phép nghỉ để cô ấy về nhà nghỉ ngơi, cậu lại hẹn cô ấy đi xem văn kiện cái gì?”
Tần Húc nhìn trời, “Trọng điểm là cái này sao?”
La Diễm Văn mắt điếc tai ngơ, tiếp tục nói: “Có văn kiện gì cậu không thể trực tiếp đưa cho tôi chuyển dùm sao? Còn hẹn cô ấy tại quán cà phê xem văn kiện, cô ấy bị cảm còn có thể đọc được cái gì?”
Sắc mặt Tần Húc tái xanh, chỉ cảm thấy người này chính là không biết lòng người tốt, chó cắn Lã Đông Tân điển hình, “Nếu như không phải là quen biết cậu đã nhiều năm như vậy, tôi thật mẹ nó muốn tuyệt giao với cậu.”
Giọng La Diễm Văn của vẫn lạnh băng như cũ, “Sau đó thì sao? Cố Hân bị bắt nạt?”
“Cũng không phải vậy...” Tần Húc thấy anh hỏi đông một câu tây một câu cũng không còn tâm trạng tám chuyện, suy nghĩ một chút biểu hiện của Cố Hân ở quán cà phê, “Nhiều nhất xem như không có phát huy tốt khả năng mắng người.”
La Diễm Văn thản nhiên nói: “Đã biết.” Sau đó liền cúp điện thoại.
La Diễm Văn thả kẹp bệnh án trong tay xuống, trở về dựa lưng vào ghế, rơi vào trầm tư.