Tần Húc không hiểu ra sao, y học được phân thành nhiều khoa để mỗi bác sĩ có thể lựa chọn vị trí chuyên môn của mình, nhưng mà anh ta nhớ rõ ở phương diện khoa chỉnh hình, La Diễm Văn cũng khá chuyên nghiệp, phương hướng khoa chỉnh hình thành phố C thậm chí còn vượt qua Nam Nhã một bậc. Kinh ngạc nói: “Làm sao bỗng nhiên cậu lại nói về cái này?”
“Cậu sắp xếp vị trí phiên dịch kia cho Cố Hân, chỉ có ngồi mấy hàng phía trước mới có thể thấy rõ ràng.” Bên trong tủ rượu, La Diễm Văn tìm được một bình rượu đỏ nồng độ thấp, rót cho mình một ly, vừa nói.
Tần Húc: “...” Thực sự là không thể phản bác được. Im lặng mấy giây, “Một vị trí mà thôi, nếu cậu thực sự muốn ngồi hàng phía trước tôi có thể sắp xếp cho cậu.”
La Diễm Văn nghe vậy, rót chén rượu đưa tới trước mặt Tần Húc, “Chỗ đã quyết định xong, đổi lại có tiện hay không?”
Tần Húc liếc nhìn anh, thấy khóe môi anh hơi cong, rõ ràng là đang lễ phép hỏi anh ta, nhưng căn bản là không có thật lòng nghĩ tới việc liệu có tạo thêm phiền phức cho anh ta hay không, khóe miệng giật một cái, “Thuận tiện.”
Quả nhiên, La Diễm Văn không chút nào từ chối, “Vậy làm phiền cậu vậy.”
Tần Húc nhận ly nhận rượu, tinh tế ngửi một chút, mùi rượu quanh quẩn tràn đầy trong mũi, đối với Tần Húc mà nói, rượu - chính là thần dược giảm căng thẳng, hít sâu một hơi, thần sắc anh ta buông lỏng ít nhiều, “Tôi còn tưởng rằng cậu dự định cô độc cả đời, không nghĩ tới cậu lại động tâm với cô gái nhỏ.”
Đuôi lông mày La Diễm Văn giương lên, “Tôi có nói muốn cô độc một đời sao?”
“Trước kia... Cô ấy đi, cậu liền đến thành phố C làm bác sĩ, nhiều năm như vậy, số lần trở về có thể đếm được trên đầu ngón tay, còn không phải là đang giận dỗi với người trong nhà sao?” Tần Húc cười một tiếng, ngược lại không có ý tứ giễu cợt, anh ta chỉ đang cảm thán. “Đúng rồi, tôi nghe nói cô ấy đã trở về, cậu không nghĩ tới sẽ cùng cô ấy nối lại tình xưa à?”
La Diễm Văn liếc nhìn hắn một cái, “Cậu uống say rồi.”
Tần Húc ý tứ sâu xa nhìn anh, hướng ly rượu không ra trước mặt anh, “Đúng thật là uống nhiều quá, làm phiền cậu, rót giúp tôi một ly.”
La Diễm Văn rót cho anh ta thêm một ly.
Thành phố C không có máy sưởi, nhưng mà trong phòng khách sạn có hơi ấm từ điều hoà không khí tỏa ra, bên ngoài khách sạn so với phía trong giống như hai thế giới, Tần Húc bị điều hòa không khí hun đến là ấm áp.
Hai người uống được một lúc, phát hiện thời gian cũng không còn sớm.
La Diễm Văn nâng ly ra hiệu, uống xong một hớp cuối cùng, đặt ly vào trong tủ rượu rồi đi ra ngoài.
Vừa ra cửa, điện thoại di động của La Diễm Văn liền rung lên.
La Diễm Văn có mấy phần chếnh choáng, cúi đầu nhìn dãy số, liền trực tiếp nhấn tắt, nghĩ nghĩ, lại đem dãy số này kéo vào sổ đen.
===
Ngày thứ hai Cố Hân thức dậy rất sớm, tràn đầy tinh thần, thêm chút trang điểm nhẹ, cả người nhìn rất tỏa sáng.
Bởi vì thời gian còn sớm, nhà ăn của khách sạn cũng không có nhiều người, Cố Hân lấy cho mình chút bữa sáng, ăn hai cái, lại nghĩ tới La Diễm Văn cũng không xuất hiện ở đây, hay là gọi điện thoại nhắc nhở anh một chút?
Suy xét hai giây, Cố Hân liền cầm điện thoại lên gọi.
Điện thoại vang lên rất lâu, có lẽ là La Đại Thần còn chưa dậy. Lúc Cố Hân dự định từ bỏ, La Diễm Văn cuối cùng bắt máy, “Ừm?”
Giọng nói của La Diễm Văn mang theo giọng mũi nồng đậm, lộ ra cơn buồn ngủ nhập nhèm, cảm giác trầm thấp khác với thường ngày, tai Cố Hân hơi nóng lên, “Thầy La, anh chưa tình à?”
Trong điện thoại di động truyền đến tiếng vải va chạm, dường như là người phía đầu kia đã ngồi dậy. “Vẫn chưa, tối hôm qua tôi cùng Tần Húc uống chút rượu, nên ngủ hơi muộn.”
“Ồ, vậy anh có muốn xuống nhà ăn dùng điểm tâm luôn không?” Cố Hân hỏi, mắt cô nhìn về phía đồng hồ, “Tôi đoán, ăn điểm tâm xong, đi họp là vừa kịp.”
Bên kia, La Diễm Văn im lặng mấy giây, Cố Hân cho là anh còn muốn ngủ, thầm nghĩ sau khi uống chút rượu, chắc là anh muốn ngủ thêm một chút, đang muốn hỏi anh có phải không có ý định ăn điểm tâm ở khách sạn hay không.
La Diễm Văn hỏi: “Em đang ở trong nhà ăn?”
Cố Hân gật đầu, lại nghĩ tới anh không nhìn thấy, vội vàng nói: “Đúng vậy.”
“Vậy em cứ ăn trước đi, mười phút sau tôi xuống.”
Cố Hân: “... Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Cố Hân luôn cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường, ý tứ của La đại thần, giống như là vì nghe được cô đang ở phòng ăn, cho nên anh phải đặc biệt chạy đến cùng ăn điểm tâm với cô? Cô thực sự không có ý này, cô chỉ là lo lắng La đại thần ngủ quên thôi, cho nên mới nhắc nhở một chút. Vả lại, không ăn điểm tâm thật sự không phải là thói quen tốt.
Cô một bên xoắn xuýt, ăn điểm tâm cũng không quá nghiêm túc, ăn được 10 phút, một bát canh hạt sen nấm tuyết còn hơn nửa.
La Diễm Văn xuất hiện ở trước mặt cô, nhìn bát của cô nói, “10 phút mà em chỉ uống một chút này thôi?”
Cố Hân nháy mắt mấy cái, vô thức liếc nhìn đồng hồ, đã nói 10 phút thì chính là 10 phút, La Đại Thần xuất hiện tuyệt nhiên đúng giờ, hơn nữa còn sửa soạn rất thỏa đáng, âu phục màu xám đậm, làm nổi bật thân hình càng thêm cao thẳng, cổ đeo cà vạt, khuy măng sét trên cổ tay áo sáng loáng, nhìn qua liền biết giá trị không nhỏ.
Hàng ngày La Diễm Văn mặc quần áo kiểu dáng rất bình thường, kể cả quần áo trong, cũng thích rộng thùng thình, rất ít khi cô thấy anh ăn mặc trang trọng như thế này. Bộ dạng ưu tú, âu phục phẳng phiu, thật sự làm người ta cảm thấy kinh diễm.
“Thầy La, anh đã từng mặc âu phục ở trong bệnh viện chưa?”
Cô hỏi không đầu không đuôi, La Diễm Văn một mặt không hiểu, “Ở bệnh viện phải mặc áo choàng trắng, mặc âu phục làm gì, bó tay bó chân.”
Cố Hân ồ một tiếng, nếu cái thân hình này đi một vòng trong bệnh viện, có lẽ số lượng người hâm mộ còn có thể nhiều hơn một chút.
Thấy La Diễm Văn vẫn chưa ăn cái gì, Cố Hân lấy lại tinh thần hỏi: “Thầy La uống nước không?”
Cố Hân vừa hỏi, tay còn lại cầm ấm trà trên bàn, mu bàn tay lại bị La Diễm Văn đè lại.
Tay của anh ấm áp khô ráo, mu bàn tay thon dài, lại mang theo sức mạnh vô hình. Đơn giản dễ dàng đoạt ấm trà từ tay Cố Hân đi, gọn gàng mà linh hoạt, “Tôi tự rót là được rồi, em cứ ăn đi.”
Trên tay không còn gì, Cố Hân có mấy phần không hiểu.
'Lão sư' cái từ này tại bệnh viện cũng không hiếm thấy, không chỉ đơn giản là cách xưng hô giữa giáo viên cùng thực tập sinh, sau khi gia nhập bệnh viện cô mới biết, giữa đàn em cùng đàn anh, đàn chị cũng có thể gọi như vậy, cô xem như là đàn em, ra ngoài ăn một bữa cơm, giúp đàn anh rót ly trà cũng không tính là gì, trước đó Cố Hân cùng La Diễm Văn đi ra ngoài ăn cơm cũng từng làm qua như vậy, cũng là xuất phát từ sự tôn trọng.
Trước đó La Diễm Văn không từ chối, hôm nay sao lại lấy đi?
Nếu như nói, tối hôm qua Cố Hân vẫn chỉ là nghi ngờ La Đại Thần đối với mình có chút khác biệt mà thôi, bây giờ cô liền có thể xác định mấy phần.
Thái độ La Diễm Văn đối với cô quả thật là lặng yên thay đổi.
La Diễm Văn không hề cảm thấy có chỗ nào không đúng, anh tự rót cho mình chén trà, lại rót cho Cố Hân một chén. “Chỉ ăn cái này sao? Tôi thấy vừa rồi lên mì hoành thánh, em có muốn nếm thử không?”
Canh hạt sen nấm tuyết này quá chán, Cố Hân có chút không muốn ăn, nghe vậy, ánh mắt cô sáng lên.
La Diễm Văn thấy vậy nhướng mày, hơi nhếch khóe miệng, thấy cô đứng dậy muốn đi lấy, anh đẩy cô ngồi lại xuống ghế, “Chờ một lát, để tôi đi cho.”
Cố Hân bị ngạc nhiên nhiều lần, bây giờ đã bình tĩnh hơn, buồn bực cầm thìa quấy canh hạt sen nấm tuyết, mắt nhìn về hướng La Diễm Văn đi lấy mì hoành thánh, lại múc thêm một bát nữa... Lại một bát.
Thân hình anh cao lớn, bình thường không mặc âu phục cũng vô cùng có khí chất, đừng nói lúc mặc âu phục, đứng đó thôi cũng tỏa ra loại khí chất ưu tú mà hơn mấy trăm mét cũng có thể thấy được, Cố Hân không khỏi cảm thán trong lòng.
Thậm chí chỉ là bưng hai bát mì hoành thánh, đã có hai cô gái chủ động tìm tới anh, nhìn dáng vẻ... Là đang hỏi đường.
La Diễm Văn khẽ cau mày, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng đối phương, khiến người ta hồi hộp. Âm thanh lạnh nhạt nói: “Tôi cũng không nắm rõ cách bố trí của khách sạn cho lắm, mọi người có thể đi hỏi nhân viên phục vụ.”
Nói xong liền vô cùng lịch sự gật đầu với bọn họ rồi rời đi.
Cố Hân ngồi cách xa, lại chỉ nhìn thoáng qua, sau khi La Diễm Văn trở về cô liền trêu ghẹo nói: “Thầy La, cô gái kia cũng không phải muốn tìm anh để hỏi đường.”
La Diễm Văn liếc cô một cái, đặt một bát mì hoành thánh ở trước mặt cô, “Không phải hỏi đường, chẳng lẽ là muốn ăn mì hoành thánh trong tay tôi?”
Cố Hân cười ý vị sâu xa, “Cũng có khả năng.”
“Em yên tâm, mì hoành thánh tất nhiên là cho em, sẽ không để cho người nào tới cướp đi.” La Diễm Văn nhếch miệng, giọng nói ôn nhu đáp.
Cố Hân luôn cảm thấy lời này của anh chứa ý tứ khác, là một lời hai ý nghĩa, hận không thể nâng trán thở dài, trời ạ, có người sáng sớm đã trêu chọc cô.
La Diễm Văn ung dung lấy chút dấm bỏ vào trong bát mình, quấy quấy, nếm thử một chút, rất hài lòng.
Anh ngẩng đầu nói với cô, “Mùi vị không tệ, em muốn cho thêm chút dấm không?”
Cố Hân: “... Muốn.”
Vừa đưa tay ra định lấy dấm, La Diễm Văn đã bưng bát mì hoành thánh của cô lại gần, đổ dấm lên, còn cẩn thận hỏi khẩu vị của cô, cuối cùng còn giúp cô quấy quấy, cuối cùng mới chuyển qua trước mặt cô.
“Nếm thử đi.”
Cố Hân cứng ngắc ăn một sợi mì hoành thánh, thấy La Diễm Văn vẫn còn đang nhìn mình, dường như đang muốn hỏi cô hương vị như thế nào, Cố Hân đáp: “Ăn rất ngon.”
Vừa dứt lời, khóe miệng La Diễm Văn liền tràn ra nụ cười.
Anh cười lên trông rất đẹp, con mắt Cố Hân lấp lóe, có chút không muốn dời mắt.
“Tối hôm qua em ngủ được không?”
Giọng nói La Diễm Văn trầm thấp, thời gian sau khi ăn xong một bát mì hoành thánh còn có thể cùng cô tâm sự, cách khống chế nhịp điệu rất vừa vặn, hai người đối mặt với nhau ăn điểm tâm cũng không cảm thấy xấu hổ hay nhàm chán.
“Ngủ rất ngon, tôi rửa mặt xong liền ngủ mất. Cho nên hôm nay tinh thần rất tốt.” Cố Hân cười nói.
La Diễm Văn hơi hơi ngẩng đầu nhìn cô, thấy nơi khóe miệng cô ý cười xinh xắn, cặp mắt dưới hai hàng lông mày linh động lạ thường, anh cười nhẹ một tiếng.
Mì hoành thánh rất nóng, Cố Hân định uống trà để giảm bớt cảm giác bỏng rát nơi đầu lưỡi, uống một hớp nhỏ, liền bị La Diễm Văn cắt ngang, “Đây là thiết quan âm, mặc dù không nóng, nhưng mà em không nên uống quá nhiều.”
Cố Hân bình thường không uống trà, đối với trà không hiểu, nhưng mà cô rất nghe lời buông chén trà xuống.
La Diễm Văn nhìn bàn ăn, “Tôi thấy sữa bò cùng sữa đậu nành bên kia cũng không quá nóng, em muốn uống cái nào?”
“... Sữa bò.”
La Diễm Văn liền đứng dậy đi lấy sữa bò cho cô.
Hôm nay La đại thần dự định cẩn thận quan tâm cô hay sao, muốn gì cũng được sao? Cố Hân ngây ngốc nhìn theo bóng lưng La Diễm Văn, khóe miệng bất giác mỉm cười.
Bữa sáng này Cố Hân ăn đến mức tâm tình thỏa mãn, nếu không phải đúng lúc gặp phải Tần Húc, anh ta tận lực khuyên nhủ Cố Hân tuyệt đối không cần căng thẳng, Cố Hân cũng quên rằng, tiếp theo cô còn phải gánh vác trọng trách phiên dịch.
Cố Hân trong lòng âm thầm nghĩ: Quả nhiên, sắc đẹp khiến người ta mê muội.
La Diễm Văn nhíu mày, đẩy Tần Húc qua một bên, “Cậu bớt nhắc nhở vài câu, cô ấy căn bản cũng sẽ không căng thẳng.”
Chuyện này ngược lại là đúng, ở phương diện chính mình am hiểu, Cố Hân rất có tự tin, cơ bản không cảm thấy run, nhưng mà nếu như Tần Húc nhiều lần đề cập tới, cô thực sự có thể sẽ khẩn trương một chút.
Tần Húc lúng túng nhìn Cố Hân, “Vậy được rồi, tôi không nói nữa.”
Ăn điểm tâm xong, Cố Hân được Tần Húc dẫn tới một góc của phòng hội nghị, Tần Húc trêu đùa: “Không những muốn ngồi hàng ghế phía trước, hôm nay cậu ta lại còn mặc âu phục trang trọng như thế, thực sự hiếm thấy.”