Tần Húc liếc nhìn xung quanh, sắc mặt cùng dáng vẻ ưu tú không đổi, lúc ánh mắt rơi xuống trên mặt Cố Hân, khuôn mặt nhu hòa đi rất nhiều, “Có người muốn ngồi ở vị trí tốt để xem cô phiên dịch, xét thấy tôi và cậu ta đã quen biết hơn hai mươi năm, đương nhiên chỉ có thể đồng ý.”
Trong lời nói Tần Húc ẩn chứa thâm ý, cô tự nhiên nghe được rõ ràng.
Hội trường ồn ào, những giáo sư chuyên gia trong những bệnh viện lớn kia đang ngồi xuống, thỉnh thoảng trò chuyện hai câu. Lẩn quẩn bên tai đủ loại âm thanh, Cố Hân nghe thấy chính mình thấp giọng hỏi Tần Húc, “Bình thường anh ấy không mặc âu phục sao?”
“Có, nhưng không nhiều, ít nhất ở trong những trường hợp này, cũng không cần bác sĩ khoa chỉnh hình như anh ta mặc âu phục, đeo cà vạt tới tham gia.” Ánh mắt Tần Húc chăm chú nhìn xuống dưới sân khấu, thấy La Diễm Văn đã ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt nhìn thẳng vào một góc phía trên bục -- đó là chỗ lát nữa Cố Hân đứng.
Tần Húc quay đầu nhìn về phía Cố Hân.
Hôm nay Tần Húc đeo một bộ mắt kính viền vàng được thiết kế riêng, nhìn qua khiến người ta cảm thấy vô cùng anh tuấn nho nhã, anh ta khẽ khom người, “Cố tiểu thư, đã đến lúc rồi.”
Cố Hân gật đầu nở nụ cười, bước chân bình tĩnh đi lên sân khấu.
Tổng thanh tra y tế là người chủ trì hội nghị, khả năng tiếng Trung có hạn, bởi vậy toàn bộ đều chuẩn bị bằng tiếng Anh.
Tổng thanh tra vừa phát biểu, âm thanh phiên dịch của Cố Hân liền vang lên phía sau, thanh thúy lưu loát, không nhanh không chậm, phiên dịch lời nói của Tổng thanh tra y tế phải gọi là giọt nước không lọt.
La Diễm Văn dựa vào thành ghế, tư thế lười biếng. Anh nhìn về phía Cố Hân mỉm cười.
Dáng vẻ này của Cố Hân, anh vô cùng quen thuộc, ban đầu ở trên bàn mổ, lúc Cố Hân làm phiên dịch cho anh cùng vị bác sĩ người Đức kia, chính là tư thái ung dung không vội như thế này.
Có đôi khi chính là như vậy, dù không muốn đi nữa thì bạn cũng phải thừa nhận một sự thật rằng, dù không thích làm một việc, thế nhưng nếu ép buộc chính mình cố gắng chăm chỉ học tập, một ngày nào đó bạn cũng có thể tự làm được rất tốt, những kiến thức này sẽ khắc sâu vào xương cốt, cho dù mấy năm qua đi, nhưng những kinh nghiệm này cũng sẽ vô cùng ảnh hưởng đến bạn.
Biểu hiện của Cố Hân còn tốt hơn so với Tần Húc tưởng tượng, cô phát âm rõ ràng và chính xác, ngay cả khi hoán đổi giữa tiếng phổ thông và tiếng Anh, cách cô xử lý vẫn vô cùng thành thạo và chuyên nghiệp. Có một số từ ngữ Tổng thanh tra y tế sử dụng bao gồm một số từ Latinh, cô cũng có thể phiên dịch ra một cách chính xác.
Hiểu biết của Tần Húc đối với kiến thức y học cùng phương hướng điều chế thuốc mặc dù có hạn, thế nhưng khi nhìn Cố Hân và Tổng thanh tra y tế phối hợp phiên dịch, thực sự là cảnh đẹp ý vui.
La Diễm Văn nhìn chằm chằm Cố Hân không chớp mắt, mà ở một nơi khác trong hội trường, còn có hai cặp mắt cũng đang chăm chú nhìn chằm chằm Cố Hân.
Vân Mạn nói vẻ tức giận, “Tập đoàn Tần Thị cướp đơn đặt hàng lớn từ công ty y dược coi như xong, lại còn mời Cố Hân làm phiên dịch hiện trường.”
Vân Mạn nói xong, bên cạnh không thấy ai đáp lại, cô ta không khỏi liếc nhìn Kiều Thanh Vũ, chỉ thấy Kiều Thanh Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm phương hướng của Cố Hân, ánh mắt lúc nóng lúc lạnh, nét mặt kia mang theo tia hoài niệm, điều này đã đâm một dao vào lòng Vân Mạn.
Cô ta hừ lạnh một cái, “Thanh Vũ, không phải anh nói cô ấy không muốn nhận việc phiên dịch nữa sao? Tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây?”
Công ty y dược Mỹ này ở phương diện nghiên cứu phát minh thuốc mới luôn là dẫn đầu, lần này tới thành phố C cũng là bởi vì danh tiếng của 'Bắc và Nam Nhã', muốn lấy Nam Nhã làm trọng điểm để triển khai thí nghiệm thuốc lâm sàng cho bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, đương nhiên, không thể chỉ thực hiện ở mỗi Nam Nhã, cho nên liền mời các bệnh viện nổi tiếng ở khắp toàn tỉnh tới, chính vì nguyên nhân như thế, khắp nơi đều hết sức để ý hạng mục này.
Kiều Thanh Vũ tới thành phố C để thâu tóm hạng mục của công ty, cũng có lý do muốn nhúng tay vào hạng mục này, anh ta từng cùng Tổng thanh tra y tế người Mỹ kia liên lạc qua, đối phương cũng rõ ràng có ý muốn hợp tác, có điều giữa đường bị Tần Húc chặn ngang một gậy, cướp mất hạng mục này.
Thế nhưng hạng mục bị cướp mất này, lại là do Cố Hân làm phiên dịch, Kiều Thanh Vũ cảm thấy cơn tức đang dâng trào trong lồng ngực, không hiểu sao có một loại cảm giác bị phản bội.
Nói chung, đây có lẽ là thói hư tật xấu của đàn ông.
Vân Mạn nhìn sắc mặt của anh ta, giống như lơ đãng nói: “Thực ra cái này cũng không có gì lạ, Cố Hân nếu là bạn gái của Tần Húc, vậy cô ấy đến giúp đỡ cũng không có gì không đúng cả.”
Nghe vậy, ánh mắt Kiều Thanh Vũ lóe lên, lập tức quay đầu liếc Vân Mạn.
Vân Mạn có chút ủy khuất cúi đầu, rầu rĩ nói: “Anh nhìn em thì có tác dụng gì chứ, em còn đặc biệt gửi tin nhắn cho Cố Hân, nói cho cô ấy biết Tần Húc đã có bạn gái, nhưng mà người ta nguyện ý dùng chung một người đàn ông, thế thì biết phải làm sao chứ?”
Khuôn mặt Vân Mạn bé bằng bàn tay, khí chất tiểu thư khuê các, bình thường không nóng không lạnh, nói chuyện cũng ôn nhu nhẹ nhàng, lúc này giọng điệu ủy khuất, âm thanh đều hơi thay đổi. Kiều Thanh Vũ ho khan một cái, có chút áy náy, thấp giọng, “Anh không có trách em, anh biết, đó là vấn đề của cô ấy.”
Vân Mạn nhìn anh ta nở một nụ cười yếu ớt dễ thương.
Kiều Thanh Vũ ngây ngốc một chút, thầm nghĩ nếu Cố Hân cũng có thể dịu dàng đáng yêu như thế thì tốt biết bao, như vậy thì lúc đó bọn họ làm sao có thể chia tay chứ?
Cố Hân không biết phía dưới kia có Kiều Thanh Vũ và Vân Mạn, lực chú ý của cô vẫn luôn chú ý tới lời nói của Tổng thanh tra y tế, cùng với, trên người La Diễm Văn.
Lời nói lưu loát thốt ra, mà từ đầu tới cuối, ánh mắt La Diễm Văn đều ở phía này, dừng trên người cô.
Trong lúc nghỉ ngơi giữa giờ, tổng thanh tra y tế quay đầu lại, hướng Cố Hân dựng lên một ngón tay cái, “Goodjob!”
Cố Hân nở một nụ cười tươi, hai mắt sáng lấp lánh.
Tần Húc tự mình cầm chai nước khoáng đi qua, trợ lý thấy vội vàng muốn nhận, “Tần tổng, để tôi đưa cho.”
Tần Húc quét mắt nhìn anh ta một cái, “Cậu là đàn ông, để cậu đi qua đưa nước, người ta hiểu lầm thì phải làm thế nào?”
Trợ lý: “...” Im lặng không nói nên lời, luôn cảm thấy lời này có gì đó không thích hợp lắm, đợi Tần tổng vĩ đại của anh ta đưa nước trở về, trợ lý mới bỗng nhiên giật mình phát hiện, “Tần tổng, anh cũng là đàn ông mà.”
Tần Húc liếc nhìn anh ta một cái, “Tôi đi sẽ không có ai nghi ngờ tôi đối với Cố Hân có ý nghĩ khác.”
Trợ lý vô cùng ủy khuất, “Anh không nên phân biệt ngoại hình như thế đâu.”
Có điều trợ lý hiểu sai ý của Tần Húc, thực ra nếu là Tần Húc đi lên đưa nước, sẽ không để cho La Diễm Văn hiểu lầm, nếu để cho trợ lý đi lên, ai biết lão nam nhân vừa mới động tâm dưới kia có thể đổ bình dấm chua hay không?
Hội nghị sắp xếp rất chặt chẽ, tiệc trà nghỉ giữa giờ qua đi, Tổng thanh tra y tế đặc biệt sắp xếp một tiến sĩ nghiên cứu chế tạo thuốc của công ty mình lên sân khấu trò chuyện, vẫn là Cố Hân phiên dịch.
Sau hai lần như thế, thời gian đã tới giữa trưa.
Nhân viên công tác quản lý hậu cần đưa cho Cố Hân một phiếu ăn buffet, Cố Hân sau khi nhận lấy nhìn một chút, liền hỏi: “Các khách quý cũng ăn cơm ở đây sao?”
Nhân viên công tác lắc đầu, “Họ ăn ở phòng trên lầu, nơi đó hoàn cảnh tốt hơn, thích hợp cho bọn họ ở trên bàn cơm tâm sự.”
Người Trung Quốc luôn có thói quen nói chuyện ở trên bàn cơm, cho dù là công ty nước ngoài đến Trung Quốc, cũng phải tuân theo thông lệ cũ.
Nhân viên công tác cho là cô ngại tiệc đứng, ăn không ngon bằng đồ ăn trên lầu, liền vội vàng giải thích: “Cố tiểu thư yên tâm, buffet ở khách sạn này cũng rất nổi tiếng ở thành phố C.”
Cố Hân ngược lại cũng không quá để ý ăn cơm trưa ở đâu, có điều vị trí ăn cơm của nhân viên công tác và khách quý khác nhau, vậy chẳng phải nói cô không thể cùng ăn trưa với La đại thần hay sao? Nhưng mà trước mắt cũng không có biện pháp nào khác, Cố Hân đang muốn nhận thẻ cơm kia.
Một bàn tay to thon dài nhẹ nhàng vươn ra cướp tấm thẻ đi.
La Diễm Văn cúi đầu nhìn một chút, “Em tới hỗ trợ anh ta, anh ta dám để cho em buffet sao?”
La Diễm Văn hết sức không hài lòng, tiệc đứng khách sạn này thực sự là không kém, nhưng so với phòng ăn ở tầng cao nhất, vẫn là kém xa.
La Diễm Văn liếc nhìn tấm thẻ, nói: “Đi, anh dẫn em lên trên ăn.” Nói xong liền vô cùng tự nhiên cầm cổ tay Cố Hân kéo đi.
Cố Hân lập tức cảm giác được cổ tay mình giống như bị phỏng.
Trước đó cũng từng tiếp xúc thân thể, lúc đưa đồ vật trên bàn mổ, số lần mang theo găng tay cao su đụng nhau nhiều vô số kể, nhưng chưa bao giờ giống như hôm nay, ở nơi này.
Cố Hân nhẹ nhàng cắn môi, lấy hết dũng khí níu lấy tay của La Diễm Văn.
La Diễm Văn nghi hoặc quay đầu nhìn cô.
“Tầng cao nhất cũng là khách quý, người của công ty dược phẩm Mỹ cũng ở đó, đi lên ăn cơm nói không chừng em còn phải ngồi một bên phiên dịch cho người ta đấy.” Cố Hân ngẩng đầu nhìn lại hắn, mặt cô bắt đầu đỏ lên, nhưng vẫn kiên trì nhìn La Diễm Văn.
Khóe miệng La Diễm Văn bất giác mỉm cười, cô nhóc này đang đáp lại anh, rõ ràng rất ngại ngùng, cả khuôn mặt đều đỏ ửng, nhưng vẫn cố gắng không lùi bước mà đáp lại tình cảm của anh.
Cố Hân phồng má nhìn La Diễm Văn. Quan điểm tình yêu của cô rất rõ ràng, nếu như cô đã biết tâm ý của người ta, sẽ không giả ngu làm như không biết. Hơn nữa cô cũng có tâm tư đối với anh, như vậy thì sẽ không giả vờ làm gì.
La Diễm Văn thẳng thắn như vậy, cô đương nhiên cũng muốn thẳng thắn đáp lại.
Trong tình yêu, rất nhiều nữ sinh thích dè dặt, luôn chờ đối phương phải đi chín mươi chín bước, vẫn còn do dự liệu có nên bước tiếp một bước cuối cùng kia không? Cố Hân thì khác, từ trước đến nay cô thích trực tiếp, nếu thích một người, chính là nghĩ sẽ đối tốt với người đó, thẳng thắn đối diện với tình cảm của mình.
Cho nên không cần người đó đi chín mươi chín bước, cô và anh mỗi người có thể đi năm mươi bước.
“Tần Húc chỉ yêu cầu em làm phiên dịch hội trường, nếu lúc ăn cơm mà còn phải phiên dịch thì sẽ rất thiệt thòi.” La Diễm Văn cố ý xụ mặt, quả quyết bán đứng Tần Húc, “Hơn nữa làm phiên dịch ở trong bữa tiệc, ăn cơm sẽ không ngon.”
Cố Hân gật đầu, “Cho nên em không muốn đi lên tầng trên ăn cơm.”
“Hiểu rồi, chúng ta đi ăn buffet của khách sạn.” La Diễm Văn nắm tay Cố Hân đi về một phương hướng khác.
Để lại nhân viên kia trợn mắt há mồm đứng tại chỗ, đây là loại hành động gì chứ?
Thời gian chờ thang máy, La Diễm Văn cũng không có buông tay Cố Hân.
Nhiệt độ trên mặt Cố Hân dần dần giảm xuống, nắm tay liền muốn thu hồi lại, mặc dù cô thẳng thắn, nhưng mà dũng khí cũng có thời hạn, nếu hai bên đều đã hiểu, như vậy là được rồi.
La Diễm Văn vẫn nắm thật chặt, không chịu buông tay.
“Anh vẫn cho là em không thể nào thông suốt, không nghĩ tới đối với việc này, em ngược lại thông minh một lần.” La Diễm Văn cười nhẹ, tiếng cười giống như từ lồng ngực truyền ra, Cố Hân đứng ở bên người anh, nghe được tiếng cười kia thì càng thêm ngượng ngùng.
Cố Hân cố giữ vững bình tĩnh, không lên tiếng.
Đinh một tiếng, thang máy đến. Hai người đi vào, theo biển người đi xuống lầu, chỗ ngoặt chính là quầy buffet của khách sạn.
Bỗng nhiên La Diễm Văn kéo Cố Hân một cái, hai người rơi vào góc khuất bên khúc quanh.
La Diễm Văn nắm tay cô khẽ vuốt ve, bỗng nhiên nói: “Lúc em ở trên sân khấu rất đẹp.”
Cố Hân sững sờ, không nghĩ tới anh bỗng nhiên nhắc tới chuyện này, không khỏi ngẩng đầu nhìn anh.
Trong mắt La Diễm Văn ẩn chứa tình ý dịu dàng, mang theo một tia lưu luyến, nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Thời điểm em nghiêm túc cùng chăm chỉ, cực kỳ xinh đẹp.”
Tự tin bậc kia, điềm tĩnh nhường này, điều mà ở trong bệnh viện Cố Hân không có, ở đây, là bắt mắt nhất.