Vì việc này mà La Diễm Văn bị chọc tức, cả người đổ đầy mồ hôi, cảm mạo tự nhiên cũng sẽ hết.
Cố Hân rất bất đắc dĩ, nhưng thấy bộ dáng nghiêm trang kia của La Diễm Văn, cô cũng không cách nào phản bác, chỉ có thể xoay người vào phòng bếp.
Thức ăn mua lúc trưa, căn bản là cô ăn, ăn không hết lại để vào tủ lạnh. La đại thần bây giờ tỉnh, nói đói bụng nên cô chỉ có thể đi hâm nóng lại.
La Diễm Văn vô cùng kén ăn, nói không thích thức ăn được hâm nóng, bảo hương vị khó ngửi.
Cố Hân nghĩ nghĩ liền chuẩn bị đi nấu cháo.
La Diễm Văn thấy cô vô cùng tự tin tiến vào phòng bếp, liền nhíu mày đi theo sau lưng Cố Hân, khi thấy cô đối với dụng cụ làm bếp phía sau không quen thuộc lắm, không khỏi buồn cười lên tiếng, “Anh tưởng em là đầu bếp ngầm, thế mà, lại là một người mới.”
Cố Hân đỏ mặt, nói lầm bầm: “Em cũng chưa từng nấu ăn bao giờ.”
Nói cho cùng cô cũng chỉ là cô gái chưa tốt nghiệp, bình thường ở nhà, mẹ Cố một mình ôm lấy mọi việc, việc học bận rộn nên bố mẹ cũng không để cô nấu cơm, dẫn đến tài nấu nướng của cô thật sự một lời khó nói hết. Suy nghĩ định nấu cháo, cũng đã từng thấy mẹ nấu qua, không khó lắm, dù sao cô cũng không muốn tỏ ra rụt rè ở trước mặt người mình thích.
Có tâm nấu cháo cho người ta, bày biện cũng rất đẹp mắt. Không nghĩ rằng, mới loanh quanh trong phòng bếp hai vòng, liền bị ánh mắt sắc bén La Diễm Văn nhìn ra không đủ năng lực.
La Diễm Văn cười một hồi, thấy Cố Hân đỏ mặt, ngượng ngùng đứng đó, liền đi qua đẩy cô sang một bên, “Không sao, em không biết làm thì để anh làm. Giữa hai chúng ta có một người biết nấu ăn là được, nhất định sẽ không lo bị chết đói.”
Nói xong, từ trong tủ đồ sau lưng Cố Hân, nhanh chóng lấy ra một túi gạo kê, vo thật sạch sau đó cho vào nồi, căn lượng nước vừa phải, bật bếp nấu cháo.
Thật ra nấu cháo không khó, nhưng động tác của La Diễm Văn vô cùng chuyên nghiệp, làm một mạch liền xong, khiến Cố Hân trợn mắt há mồm, cô vẫn cảm thấy La Diễm Văn là kiểu quý công tử lạnh lùng, chính là kiểu được nuôi dưỡng trong gia đình tốt, vậy nên ngoại trừ việc phẫu thuật, trong sinh hoạt hẳn là một công tử luôn được phục vụ mới đúng, không nghĩ tới còn biết nấu cơm.
Lúc La Diễm Văn nấu cháo, còn cầm chút rau quả từ trong tủ lạnh ra, hỏi Cố Hân, “Em muốn ăn salad không?”
“Có ạ.” Cố Hân nói, lại hỏi: “Thầy La, ngoại trừ không thể sinh con, còn có cái gì anh không biết sao?”
La Diễm Văn dừng một chút, bất đắc dĩ quay đầu nhìn Cố Hân.
Cố Hân không đợi anh nói chuyện, cười cười chạy ra khỏi phòng bếp.
Tại sao trên đời lại có một người đàn ông như vậy được chứ? Ưu tú, anh tuấn, biết quan tâm, chăm sóc,... Còn biết nấu cơm.
Lúc ra khỏi phòng bếp, La Diễm Văn còn bưng thêm một đĩa ô mai đã rửa qua, đưa tới trước mặt Cố Hân, “Trong lúc chờ, nếu như em cảm thấy nhàm chán quá, có thể ăn trước quả ướp lạnh nhé.”
Cố Hân vội vàng nhận lấy, ăn hai miếng ô mai mới chột dạ hỏi: “Anh có đói không?”
“Nấu cháo không có nhanh như vậy, đói cũng không biện pháp.” La Diễm Văn nhún vai một cái nói, “Lại nói, anh muốn ăn cũng là chuyện tốt, đợi chút cũng không sao.”
Cố Hân ồ một tiếng, hai người ngồi ở trên ghế sa lon ăn ô mai, La Diễm Văn mở máy chiếu, chọn một bộ phim cũ, hai người cũng không xem nghiêm túc, chỉ là để trong phòng khách có thêm tí âm thanh mà thôi.
Ánh mắt La Diễm Văn nhìn về phía Cố Hân, mùa đông như thế này, bên ngoài gió rét lạnh thấu xương, trong phòng khách, hai người ngồi dựa vào nhau, âm thanh bộ phim lặp lại bên tai, nhìn cô ở bên cạnh mình sột soạt ăn đồ ăn vặt. Cảnh tượng này khiến La Diễm Văn cảm thấy nhẹ nhõm, anh tới thành phố C nhiều năm, chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Qua hai giờ, La Diễm Văn lay nhẹ Cố Hân đang tựa trong ngực anh, thấp giọng nói: “Anh đi xem cháo nấu xong chưa.”
Cố Hân còn hơi buồn ngủ, nghe vậy liền tỉnh, nói: “Em đi cùng anh.”
Khóe miệng La Diễm Văn thấp thoáng nụ cười, nhìn bàn tay nhỏ trắng noãn một mực cầm chặt tay mình, gật đầu.
Cháo còn đang sôi, nắp không ngừng bật lên, phát ra âm thanh xì xào, nghe thấy liền có cảm giác năm tháng thật yên bình. La Diễm Văn vặn nhỏ lửa đun từ từ, đồng thời điều chỉnh thời gian một chút.
Lúc đang bỏ đường, trong phòng khách, điện thoại di động của La Diễm Văn vang lên.
Bên cạnh, La Diễm Văn nhấc nắp vung lên, vừa nói: “Em lấy điện thoại di động đến đây giúp anh nhé.”
Cố Hân ừ một tiếng, vội vàng ra phòng khách tìm điện thoại. Có cuộc gọi đến, màn hình không hiện lên tên người gọi, là một chuỗi số điện thoại chưa từng được lưu trong danh bạ, Cố Hân giống như là bị người ta giội cho một gáo nước lạnh, số điện thoại này cô chưa từng thấy, nhưng mà, cô có một loại cảm giác rất quen thuộc, trực giác nhắc nhở cô, chủ nhân của số điện thoại này chính là ánh trăng sáng kia của La Diễm Văn.
Trước đây, lúc ánh trăng sáng kia gọi điện tới, cô còn vô tình tiếp nhận, có điều sau đó La Diễm Văn đã đưa số kia vào sổ đen, đây là... Đổi một số điện thoại di động khác, cố tình tới liên lạc với La đại thần?
Cố Hân sợ run cả người, bỗng nhiên động tâm muốn tắt cuộc gọi đi, nhưng mà lý trí rất nhanh ngăn trở cô, cô cầm điện thoại chạy đến phòng bếp, giọng nói hơi run, “Thầy La, có người tìm anh.”
La Diễm Văn còn đang bỏ đường, nghe vậy hơi kinh ngạc, bình thường lúc đang ở nơi trang trọng hoặc lúc muốn trêu chọc anh, Cố Hân mới gọi anh là thầy La, còn đang tốt như vậy, sao tự nhiên lại gọi anh là thầy La rồi?
Nhận lấy điện thoại Cố Hân đưa tới, đặt ở bên tai ấn nút trả lời, cùng lắm một giây, sắc mặt anh chợt lạnh lẽo, sau đó liền cúp máy.
Sắc mặt La Diễm Văn nhàn nhạt, đưa điện thoại di động trả cho Cố Hân, “Về sau thấy những số lạ này gọi, liền trực tiếp nhấn tắt giúp anh.”
Cố Hân nhạt nhẽo ồ một tiếng, tâm lại như ngâm trong nước đá, đến hôm nay, La đại thần còn tránh không gặp ánh trăng sáng này, không phải chứng minh anh vẫn không buông xuống được? Vậy có phải muốn nói là... La đại thần vẫn còn yêu cô ta?
Vừa nghĩ tới chuyện La đại thần vẫn còn yêu một cô gái khác, tâm Cố Hân liền không ức chế được cảm giác chua xót.
La Diễm Văn thấy cô còn đứng ngẩn người tại chỗ, thuận miệng hỏi: “Em sao thế?”
“Không có gì.” Cố Hân trả lời, giọng điệu có chút gấp gáp, làm La Diễm Văn nhìn cô hơi nghi ngờ, Cố Hân chạy trối chết.
Sau đó, số điện thoại này không tiếp tục gọi tới, La Diễm Văn cũng giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục nấu cháo, còn làm salad cho Cố Hân, nhưng Cố Hân luôn có cảm giác giống như có cái gì đó chặn ở lồng ngực, vô cùng không thoải mái.
Cô không dám hỏi La Diễm Văn, nhưng cũng không có cách nào cảm thấy yên tâm, chỉ có thể buồn chán đứng đó, tự gặm nhấm nỗi buồn của chính mình.
==
Trong văn phòng khoa chỉnh hình, Từ Phương Minh cau mày nhìn mấy phần bệnh án, ban đầu còn có nhẫn nại sửa lại một số chỗ, lúc sau thật sự là không có biện pháp, quay người nói với Tống Thiên: “Tiểu Tống, cô cũng đi kiểm tra phòng bệnh nhân này, vết thương của anh ta đều đã chuyển biến khá tốt, sao bên trong bệnh án cô vẫn còn viết vết thương của anh ta có dịch chảy ra chứ?”
Tống Thiên mải ngẩn người nhìn máy tính của La Diễm Văn, nghe vậy như ở trong mộng mới tỉnh, “Thầy Từ, thầy vừa nói gì vậy ạ?”
Từ Phương Minh tức sôi ruột, lại chỉ có thể lặp lại lời nói vừa rồi một lần.
Tống Thiên im lặng không nói nên lời, hôm nay cô ta viết bệnh án vẫn luôn không tập trung.
“Cả hồ sơ này nữa, ngày mai bệnh nhân này mới làm giải phẫu, hôm nay cô đã đưa mô bản giải phẫu vào, ngày vẫn để hôm nay, vẫn chưa thay đổi. Nếu như bị bộ phận kiểm tra bệnh án phát hiện, sẽ trực tiếp trừ tiền, cô có biết không?” Không thể chối cãi, Từ Phương Minh thật sự rất tức giận, càng xem càng cảm thấy bực mình, trước đây Tống Thiên tới phòng, chủ nhiệm khen cô ta tới mức không ai sánh được, còn đặc biệt bảo anh ta chỉ dạy, anh ta vốn không có kiên nhẫn dạy thực tập sinh, nhưng chủ nhiệm nói như vậy, anh ta cũng không thể cự tuyệt, thế nhưng Tống Thiên liên tiếp phạm sai lầm, anh ta đã sớm không kiên nhẫn được nữa.
Cái này thực sự là sai lầm bất cẩn của Tống Thiên, cô ta không thể làm gì khác hơn là vội vàng nói xin lỗi.
Từ Phương Minh vẫn như cũ tức giận, “Mang theo thực tập sinh nhất định là lãng phí thời gian của bác sĩ lâm sàng chúng tôi, ngay từ đầu nhiệm vụ khám bệnh đã rất vất vả, nay còn phải sửa bệnh án cho các người, thực sự là!”
Trong phòng ban cũng không chỉ có mỗi Tống Thiên là thực tập sinh, nghe xong lời này, những thực tập sinh khác ít nhiều đều có chút không vui, có điều Từ Phương Minh là bác sĩ của khoa, chỉ có thể giận mà không dám nói gì.
Ngô Hưng nghe không nổi nữa, cau mày nói: “Thầy Từ à, nói như vậy cũng không đúng, thực tập sinh chính là bác sĩ tương lai, những gì bọn họ học trong thực tế so với trong sách còn quan trọng hơn, bác sĩ lâm sàng chúng ta không hướng dẫn, còn để ai hướng dẫn? Chẳng lẽ lại để cho những bác sĩ tương lai này tự tìm tòi khám bệnh? Thế thì y học làm sao có thể tiến bộ được chứ?”
Rất nhiều bác sĩ lâm sàng cũng không có nhiệt huyết giảng dạy, không tính những thực tập sinh mỗi ngày đều quá mức đục nước béo cò, làm đả kích nhiệt huyết của bác sĩ dạy kèm. Nhưng mà, mấy nữ sinh trong khoa này cũng là tương đối trung thực đáng tin, cũng sẵn sàng học tập.
Đặng Bân liền vội vàng gật đầu, ba phải nói: “Đúng thế, thầy Từ cậu bớt giận, bệnh án viết sai thì sửa, rốt cuộc cũng mới là thực tập sinh, kinh nghiệm không đủ, có đôi khi sơ suất cũng là bình thường.”
Ngô Hưng và Đặng Bân đều lên tiếng, Từ Phương Minh tự nhiên cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể hừ một tiếng, nói với Tống Thiên: “Cô sửa lại toàn bộ đi.”