Môn đăng hộ đối, ' đối ' không nhất định là tiền, mà là tam quan cùng với tính cách của hai người.
Kiều Thanh Vũ chính mình cũng không ý thức được, trong lòng anh ta đồng ý với ý kiến của cha mẹ, tiềm thức cũng cho rằng nhà họ Cố sa sút, Cố Hân không có hào quang của nhà họ Cố làm hậu thuẫn, không xứng tầm làm con dâu nhà họ Kiều.
Nguyên nhân chính là như thế, anh ta mới vô cùng hy vọng Cố Hân thi đỗ kỳ thi phiên dịch , lý do kia đã đủ để anh ta đấu tranh với bố mẹ.
Thế nhưng tình yêu nếu cần phải đạt đến yêu cầu nhất định mới có thể đấu tranh thì đáng buồn đến nhường nào.
La Diễm Văn đã xuống xe, đứng ở cạnh cửa, đèn xe sáng chói đến lóa mắt phách lối hướng về phía bên trong căn phòng khách ở đối diện, chiếu sáng mặt đất bằng thủy tinh.
La Diễm Văn bình tĩnh nhìn Cố Hân từ trong nhà đi ra, dần dần bước nhanh hơn về hướng mình. La Diễm Văn đi về phía trước mấy bước, kéo người vào trong ngực, nhàn nhạt hỏi: “Có lạnh không?”
Người trong ngực lắc đầu, lúc này La Diễm Văn mới ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Thanh Vũ.
Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, Kiều Thanh Vũ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, thế nhưng nhìn anh ta hoàn toàn giống cảm giác không thấy rét lạnh. Lúc Kiều Thanh Vũ nhìn thấy La Diễm Văn sửng sốt một chút, thì ra Cố Hân nói tới bạn trai không phải Tần Húc, là La Diễm Văn.
“Kiều tiên sinh, anh tìm bạn gái của tôi có chuyện gì sao?” La Diễm Văn chậm rãi nói, mặt mũi góc cạnh rõ ràng mang theo vẻ lạnh lùng.
Kiều Thanh Vũ không tự chủ được thẳng sống lưng, không muốn ở thế yếu trước mặt La Diễm Văn. Anh ta lạnh nhạt trả lời: “Ôn chuyện với Cố Hân một chút mà thôi.”
“Đã trễ thế như vậy, chắc hẳn chuyện cũ cũng nói xong.” La Diễm Văn nhàn nhạt mỉm cười một cái: “Tôi đưa bạn gái của tôi đi, hy vọng lần sau Kiều tiên sinh muốn ôn chuyện với cô ấy thì báo cho tôi biết một tiếng.”
Trong mắt Kiều Thanh Vũ lóe lên ánh sáng lạnh, cười lạnh nói: “Như thế nào, bác sĩ La ngay cả bạn gái ôn chuyện cùng người khác cũng không cho phép sao?”
“Đó cũng không phải.” La Diễm Văn chậm rãi nói: “Tôi hy vọng lúc bạn gái của tôi ôn chuyện cùng người khác có thể cho tôi một cơ hội làm tài xế.”
Cố Hân: “...”
“Tạm biệt.” La Diễm Văn nói xong, cũng không chờ Kiều Thanh Vũ nói gì, liền dẫn Cố Hân lên xe.
La Diễm Văn uống rượu nên gọi tài xế đến lái thay, hai người đều lên ghế sau, xe đã đi được một đoạn mà Cố Hân vẫn có thể nhìn thấy Kiều Thanh Vũ đứng ở cửa chính.
“Làm sao anh biết em ở đây?” Cố Hân quay đầu lại hỏi La Diễm Văn.
La Diễm Văn nhíu mày: “Gọi điện thoại cho em mà mãi em mới chịu nghe máy, còn chưa nói được câu nào đã nghe thấy bịch một tiếng làm anh giật cả mình. Cũng may điện thoại có rơi thì định vị vẫn còn, anh nhờ người ta giúp đỡ tìm định vị của em nên biết nơi này.”
Cố Hân biết quá trình chắc chắn không dễ dàng như những gì La Diễm Văn vừa nói, thế nhưng lúc nãy nhìn thấy La Diễm Văn xuất hiện trong nội tâm cô vô cùng yên lòng.
“Em không phải là đi dạo phố cùng Tô Tạp sao? Như thế nào đi dạo xong không về nhà ngược lại tới nơi này.” La Diễm Văn hỏi.
Cố Hân trầm mặc một chút, không biết nên giảng thích như thế nào với La Diễm Văn, Kiều Thanh Vũ dùng sổ sách viên chức cha hối lộ uy hiếp chính mình, cô không thể không tới, nhưng mà muốn làm sao nói ra với La Diễm Văn, anh sẽ cho là cô vẫn còn vương vấn không dứt với bạn trai cũ sao?
Cố Hân vụng trộm liếc mắt dò xét liếc La Diễm Văn một cái, ai biết La Diễm Văn cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người chạm va nhau, La Diễm Văn nghi ngờ nhíu mày: “Làm sao vậy, không tiện nói?”
Cố Hân nháy nháy mắt: “Kiều Thanh Vũ là bạn trai cũ của em.”
La Diễm Văn không có chút biến hóa nào: “Đoán được.”
“Nhưng đêm nay em tới cũng không phải vì vương vấn không dứt được với anh ta.” Cố Hân nói xong khóe miệng giật một cái, cảm thấy mình càng giải thích càng sai.
Trong mắ La Diễm Văn hiện lên ý cười, ừ một tiếng: “Anh tin tưởng em không phải tới vì vương vấn không dứt được.” Dừng lại một chút, lại vô cùng tự luyến nói: “Có người bạn trai như anh, thì còn cần vương vấn không dứt được với anh ta làm cái gì.”
Cố Hân: “...”
Cố Hân ở trong lòng sắp xếp ngôn ngữ, kỳ thực cô cũng không muốn nói chuyện năm đó của cha mình cho La Diễm Văn, lúc đó cô cũng còn nhỏ, không biết đến cùng cha cô có hối lộ viên chức hay không.
Giống như nhìn ra sự xoắn xuýt của Cố Hân, La Diễm Văn thầm thở dài một tiếng, vỗ vỗ bả vai cô: “Được, không muốn nói coi như xong, chờ lúc em muốn nói rồi nói sau.”
Cố Hân bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt giống như ẩn chứa ánh sáng, sáng lấp lánh: “Làm sao vậy, anh không sợ em có việc giấu diếm anh sao?”
“Một chút chuyện nhỏ giấu diếm anh không sao cả.” La Diễm Văn cười một tiếng: “Nhưng mà đừng giấu diếm anh những chuyện khó xử.”
“Vì cái gì?”
“Chuyện khó xử, anh có thể giúp em giải quyết.” La Diễm Văn vừa nói đùa vừa nói thật nói: “Không nói cho anh, trong lòng buồn bực một mình khó xử, có thể giải quyết sao?”
Xe cũng không trở về nhà của Cố Hân, mà là lái đến hội sở.
Trước khi La Diễm Văn xuống xe, xoay người lại dắt Cố Hân, vừa nói: “Đúng lúc Tần Húc còn có việc muốn tìm em, em ăn vặt ở nơi này, sau đó lại đưa em trở về.”
“Tần Húc tìm em? Lại có văn kiện muốn em hỗ trợ phiên dịch?” Cố Hân nắm chặt tay của La Diễm Văn tay nói.
Tần Húc nơi đó còn nhiều văn kiện cần phiên dịch, La Diễm Văn ở trong lòng thầm chửi bậy, vốn dĩ ạnh cũng là dùng Tần Húc để mượn cớ, lập tức liền hàm hồ ừ một tiếng, oan uổng này cứ liền để cho Tần Húc cõng đi thôi.
Tần Húc còn ở trong phòng chờ, nhìn thấy hai người đi vào, trêu chọc nói: “Tôi nói lão La vội vã ra ngoài là làm gì chứ.”
Cố Hân nghe vậy đỏ mặt, vội vàng đổi chủ đề: “Tổng giám đốc Tần nói có chuyện tìm tôi, là chuyện gì vậy?”
Tần Húc hơi hơi ngơ ngẩn, nhìn về phía La Diễm Văn.
La Diễm Văn bình tĩnh dời ánh mắt đi.
Tần Húc ở trong lòng mắng La Diễm Văn là tên hỗn đản, phàm là có chút việc liền để anh ta ấy cõng nồi, anh ta ấy không phải là vì chịu mệnh lệnh của vị hôn thê thám thính một chút tin tức, đáng phải trả cái giá như vậy sao?
Trong lòng chửi như vậy, nhưng mà trong đầu đã cực nhanh vận chuyển: “A, đúng vậy, tôi có việc tìm cô tới.”
Cố Hân đã ngồi xuống, nhìn Tần Húc chờ lấy câu sau của anh ta. ấy.
“Lại có một công ty dược phẩm nước ngoài muốn hợp tác hạng mục thí nghiệm lâm sàng cùng bệnh viện Nam Nhã, cái phương án thí nghiệm kia quá dày, tôi mời một phiên dịch chuyên nghiệp, thế nhưng là bản dịch ra không có ý nghĩa gì, nếu không thì cô xem một chút?” Tần Húc dùng tốc độ cực nhanh tìm ra một cái lý do, hơn nữa càng nói càng thuận: “Phần văn kiện này chính là tại cái phiên dịch khác trên cơ sở lại trau chuốt một chút, cũng không khó khăn, thế nhưng là thù lao vô cùng phong phú.”
Tần Húc cười híp mắt, đúng lúc, La Diễm Văn để anh ta tìm cách lặng lẽ giao mấy vạn còn lại cho Cố Hân, đây cũng là một biện pháp.
Cố Hân nghe vậy suy nghĩ một chút, vừa vặn, điện thoại di động của cô lại vỡ, rất cần tiền mua cái mới. Thế nhưng là cô còn chưa mở miệng, La Diễm Văn liền thay cô nói: “Cô ấy nhận.”
Cố Hân liếc mắt: “Làm sao anh biết em muốn nhận?”
Khóe miệng La Diễm Văn khẽ nhếch, trêu chọc nói: “Em không muốn mua điện thoại di động mới sao?”
Cố Hân không phản bác được.
Vốn là cùng Tô Tạp dạo phố, kết quả cùng Kiều Thanh Vũ ầm ĩ một trận, lại mất đi một cái điện thoại di động, cuối cùng ôm một đống tư liệu về nhà.
Về đến nhà phát hiện Trầm Lam lại ở phòng cô, Cố Hân không khỏi kỳ quái: “Chị gần đây luôn tới nhà của em làm gì?”
Trầm Lam mở ra máy tính xử lý công việc, nghe vậy quay đầu nhìn cô với ánh mắt sắc bén: “Làm gì, dám không chào đón sao?”
Cố Hân nở nụ cười: “Không phải ý này, trước đó chị không phải ngại mỗi lần tới nhà em ăn cơm, mẹ em liền nói thầm chuyện chị tìm bạn trai kết hôn sao?” Chính là bởi vì chuyện này, Trầm Lam ngoại trừ xin ăn thì rất ít khi đến, Cố Hân còn cười cô ấy.
Nói đến kết hôn, ánh mắt của Trầm Lam ngừng lại, Cố Hân đang bỏ tài liệu xuống, không có chú ý tới biểu cảm của Trầm Lam.
Sau khi cất kỹ tài liệu, Trầm Lam đã khôi phục biểu cảm bình thường: “Muộn như vậy mới trở về, lại là hẹn với ai?”
Cố Hân thở dài, thấy bộ dạng này của cô, Trầm Lam đặt máy vi tính qua một bên, đi đến bên cạnh Cố Hân, “Nhìn dáng vẻ này của em này, cãi nhau với bạn trai à?”
“Không phải là cùng anh ấy.” Cố Hân lắc đầu, tiếp đó nói sự việc cùng với Kiều Thanh Vũ nói một lần.
Trầm Lam nghe xong nổi trận lôi đình: “Tiểu tử kia còn dám uy hiếp em? Quá mức! Trước đây rõ ràng là cậu ta vượt quá giới hạn, có lỗi với em trước, bây giờ nhìn em nói chuyện yêu đương, thì muốn quay lại? Đàn ông quả nhiên kẻ nào cũng giống nhau, không có được mới là tốt nhất.”
Cố Hân không biết Trầm Lam như thế nào giận lây đến tất cả đàn ông rồi, nhưng mà cô luôn luôn tín nhiệm chị họ: “Chị, nếu như anh ta thật sự đưa chứng cứ chuyện cha hối lộ viên chức cho truyền thông hoặc báo chí, vậy làm sao bây giờ?”
Liên lụy đến dượng, Trầm Lam cũng tĩnh táo rất nhiều, sau khi dượng trở về thành phố C, giống như là lúc còn trẻ tâm trí mạnh mẽ cũng không có, căn nhà nhỏ bé một góc, tự nguyện chịu nghèo khó, nếu như việc này rùm beng lên, đối với dượng nhất định là một đả kích. Nghĩ ngợi một hồi, Trầm Lam nói: “Nếu không thì chúng ta hỏi dượng chuyện năm đó một chút, đã lâu như vậy, vẫn còn có chứng cứ lưu lại nhà họ Kiều, em không cảm thấy kỳ quái sao?”