Còn nữa, câu giải thích trước những lựa chọn là có ý gì?
Cho ảnh đế một miếng cơm mềm?
Ảnh đế biết mi hình dung anh ấy như vậy không? Anh ấy nguyện ý ăn cơm mềm không? Anh ấy chắc chắn không vui!
Ninh Tiểu Ngư không hiểu về Lục Kinh Độ, hầu như cũng không xem những tác phẩm của hắn.
Nhưng người ta không thiếu tiền, càng không thiếu sự nổi tiếng, lại còn có cả địa vị xuất thân tốt, làm sao có thể vui lòng ăn cơm mềm được chứ? Theo như cô biết, đa phần đàn ông đều không thích ăn bám phụ nữ đâu.
Ninh Tiểu Ngư không đọc được những bình luận trực tuyến của phòng phát sóng, nên cũng không biết làn đạn của khán giả.
Hệ thống tình yêu nghe được mấy lời của Ninh Tiểu Ngư, hỏi ngược lại, [cậu không phải là anh ấy, làm sao cậu biết anh ấy không thích ăn cơm mềm? làm sao cậu biết anh ấy không vui vì điều đó?]
Cả hai đều không phải Lục Kinh Độ, không ai biết Lục Kinh Độ đang nghĩ gì trong lòng. Tuy nhiên, nhiệm vụ tình yêu vẫn phải hoàn thành. Gần đây, nhiệm vụ tình yêu của Ninh Tiểu Ngư ít hơn so với lúc đầu, chuyện này đối với cô là chuyện tốt, nhưng cũng không phải là chuyện tốt.
Chuyện tốt là cô có thể lười biếng một chút, không phải làm những nhiệm vụ phiền phức.
Chuyện không tốt là nhiệm vụ ít hơn, khoảng cách đến ngày cha cô tỉnh lại lại càng xa hơn một ngày.
Nhưng tâm lý Ninh Tiểu Ngư tốt, cô nghĩ, khi nào tới thì tới, bây giờ cứ để mọi việc tự nhiên thôi. Cô đã có thể kết nối với hệ thống tình yêu, chuyện này đã rất may mắn rồi, bởi vì nó cho phép cha cô, người đã bất tỉnh bảy năm, có khả năng tỉnh lại. Đôi khi, một số việc không thể ép buộc.
Nghĩ như vậy, Ninh Tiểu Ngư đã chọn một cái không quá kinh dị trong ba cái.
——B.
Cũng chỉ có thể chọn B, nhìn cỏ vẻ đơn giản hơn một chút.
Ninh Tiểu Ngư bẻ ra một nửa cái bánh trong tay, đưa cho Lục Kinh Độ đứng bên cạnh. Cô cũng lười giải thích, nếu Lục Kinh Độ hiểu nhầm là cô đang chọc ghẹo hắn, thì hắn chỉ cần từ chối cô là xong, tất nhiên, nếu Lục Kinh Độ nhìn cô một cách lạnh lùng và không hài lòng với hành động này của cô, thì càng tốt hơn.
Sau tất cả, trong tay cô vẫn còn một miếng bánh trà xanh chưa được ăn, cô không cho hắn miếng nguyên, cố tình là miếng đã bị cô cắn dở. Nếu đổi thành người bình thường, chắc chắn họ sẽ không hài lòng với sự keo kiệt của cô.
Có lẽ cô còn sẽ bị fan chửi.
Khi Ninh Tiểu Ngư suy nghĩ như vậy, cô chỉ thấy Lục Kinh Độ lấy miếng bánh một cách tự nhiên, động tác cũng tự nhiên, nhận một nửa miếng bánh từ tay cô, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Cảm ơn, đúng lúc tôi đang đói.”
Ninh Tiểu Ngư: ???
Hệ thống tình yêu: !!!
Khán giả: !!!
[Ảnh đế đã ăn! Anh ấy đã thật sự ăn mất rồi!]
[Ah ah ah, cho nên ăn cơm mềm sẽ bị nghiện đúng không?】
[Không tốn một xu cũng có thể ăn được bánh trà xanh, bạn có muốn không?]
[Tất nhiên tôi muốn! Nhưng tôi không phải là ảnh đế!]
Thỉnh thoảng sẽ có những người bịa đặt, nói [Đó chỉ là hiệu ứng của chương trình thôi.]
[Nhìn cái kiểu không có tầm nhìn của các bạn, còn tin là thật?]
Những lời lẽ không thân thiện đó đều bị người qua đường và fans bỏ qua.
Họ cảm thấy, ảnh đế chỉ thích cảm giác ăn cơm mềm của Tiểu Ngư mà thôi! Mlem mlem, cơm mềm thật ngon! Cho thêm nhiều cơm mềm nữa!
Sau khi ăn xong bánh trà xanh, hai người ngồi xuống một cái đình ở công viên hóng gió.
Ninh Tiểu Ngư dựa lưng vào ghế, vẻ mặt mơ màng sắp ngủ.
Hết cách, vừa đến mùa đông cô liền muốn nằm trong ổ chăn, hiện tại không có ổ chăn có thể nằm, ngủ một chút cũng có thể.
Có thể là không thể nhìn cô nhàn nhã như vậy, nhiệm vụ thứ hai của tổ tiết mục rất nhanh đã tới.
“Trò chơi nhóm đầy căng thẳng khiến các bạn cảm nhận được giá trị của tình bạn. Càng sống chung với nhau càng lâu, các bạn sẽ càng cảm nhận được tính cách thực sự của bạn mình qua những chi tiết nhỏ, từ đó nhận biết được đối phương có đáng tin cậy hay không.
Cho nên, đoàn làm phim đã thêm nhiệm vụ mới, ở khu trò chơi thực tế CS tại khu du lịch này. Các khách mời được phân nhóm để chơi game bắn súng, đội chiến thắng sẽ nhận được phần thưởng.”