Sầm Từ không có hứng thú ăn uống, nhìn thực đơn ngẩn người một lúc, Tần Huân thấy vậy bèn rút thực đơn khỏi tay cô, gọi nhân viên phục vụ mang ít bánh ngọt và trà nóng lên trước.
Đợi trà bánh được đưa lên, Tần Huân mới bày tỏ quan điểm của mình.
“Tôi hiểu chứ.” Sầm Từ nhẹ nhàng xoay tách trà trong tay, cụp mặt xuống nhìn gợn nước đang sóng sánh trong tách: “Nhưng nếu không có cách nào gặp được, tôi cũng chỉ đành xông thẳng vào.”
Tân Huân tựa lưng vào ghế, nhìn cô hồi lâu: “Thực ra cô biết rất rõ, cho dù cô gặp được Châu Quân thì cũng không có tác dụng gì, tình trạng hiện tại của Mân Vi Vi vẫn chưa ổn định, cố định thuyết phục Châu Quần thế nào?
“Tôi không quan tâm anh ta có nghi ngờ tôi hay không?” Sầm Từ vừa nói vừa ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt Tần Huân: “Tôi muốn gặp anh ta không phải để thanh minh cho mình.” Nghe vậy Tần Huân có phần bất ngờ.
Anh nheo mắt, ánh mắt mang theo nét suy ngẫm: “Cô nghi ngờ Châu Quân ư?” Cuối cùng Sầm Từ vẫn không thể tìm ra lý do để ghét Tần Huân, có rất nhiều chuyện không cần nói rõ ràng anh cũng đoán ra được, có lẽ vì đã chìm nổi trên thương trường bấy lâu nay, nên anh trau dồi được sự tỉnh táo sáng suốt, người ta thường hay nói, một bác sĩ tâm lý xuất sắc có thể coi là một nửa doanh nhân, vì thế, đối với anh, nhìn thấu lòng người cũng không phải chuyện gì khó.
“Phía Mẫn Vi Vi không biết phải bắt đầu từ đâu, nên tôi đành tìm nguyên nhân từ Châu Quân.
Không thể có chuyện tự dựng Mẫn Vi Vi thay đổi như vậy, từ trước đến nay khi đến chỗ tôi cảm xúc của cô ấy vẫn rất ổn định.
Nếu nói trước đây đã từng có ai tác động vào trí nhớ của Mẫn Vi Vi, vậy thì chắc chắn tối hôm xảy ra chuyện, trí nhớ của Mẫn Vi Vi đã bị rối loạn.”
Ngón tay của Tần Huân đặt trên tách trà, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve thân tách, anh im lặng không lên tiếng, dường như đang suy tư.
Từ nay tới giờ, Sầm Từ chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình, khi vô tình nhìn sang Tân Huân, ánh mắt cô lập tức bị ngón tay anh cuốn hút.
Động tác của anh tự nhiên, giống như một hành động trong vô thức.
Sầm Từ chăm chú nhìn anh, cứ nhìn mãi, nhìn mãi, bỗng nhiên cô thất thần, những dòng suy nghĩ như cuốn theo chiều gió, không thể nào kéo lại về được, bay thẳng đến nơi tăm tối vô tận...
Cho tới khi nhân viên phục vụ đi qua chỗ cô.
Bước chân rất nhẹ, nhẹ đến mức gần như không nghe thấy gì.
Nhưng không ngờ Sầm Từ lại nghe thấy, sau đó những dòng suy nghĩ đang phiêu bạt ở phương xa đột nhiên quay lại, trở về trong đầu Sầm Từ, khiến cô sực tỉnh, rồi cô thở gấp gáp, như thể vừa rồi cô nín thở rất lâu, cuối cùng cũng có thể thoải mái thở hắt ra.
Tần Huân ngồi đối diện thấy hơi ngạc nhiên, hỏi cô làm sao vậy.
Sầm Từ nhìn anh trong giây lát, khẽ lắc đầu: “Chỉ đang suy nghĩ chuyện của Châu Quân thôi.” Tần Huân cẩm tách trà lên, nhấp một hớp, nét mặt thả lỏng: “Thế này đi, cô đợi tin của tôi.” “Hả?” Sầm Từ không hiểu.
“Chẳng phải cô đang muốn gặp Châu Quân sao?” Tần Huân mỉm cười: “Để tôi nghĩ cách.”
***
Tình trạng của Trạm Tiểu Dã chưa ổn định, nhưng ít nhất là không tiếp tục tái diễn cảnh đứng giữa huyền quan cầm dao giống như đêm đó.
Vì vậy mẹ của Trạm Tiểu Dã cũng yên lòng, lúc đưa cậu ta đến chỗ Sầm Từ, bà ta có hỏi cô: “Tiểu Dã đã khỏe hơn rồi phải không?” Sầm Từ không dội cho bà ta một gáo nước lạnh, nhưng cũng không động viên, cô chỉ nói cần quan sát thêm một thời gian.
Có lẽ hành động trước kia của Trạm Xương khiến mẹ Tiểu Dã thấy ngại ngùng, nên thái độ của bà ta với Sầm Từ càng ngày càng tốt, bà ta còn nói với Sầm Từ, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho Tiểu Dã, bà ta bằng lòng làm bất cứ chuyện
Thật ra Sầm Từ cảm thấy, thà rằng hành vi, cử chỉ của Trạm Tiểu Dã thay đổi còn hơn là cứ im lặng như bây giờ, dù cậu ta trở lại tình trạng như vừa mới đến cũng được, ít nhất điều này khiến Sầm Từ có thể nhanh chóng tìm ra nguyên nhân trong quá trình điều trị, từ đó điều chỉnh phương pháp chữa bệnh.
Trong quá trình điều trị bằng thuốc kết hợp với điều trị tâm lý, Trạm Tiểu Dã rất hợp tác, không hề có dấu hiệu bài xích, khi Sầm Từ hỏi lại cậu ta những vấn đề liên quan đến một “tôi” khác của mình, phản ứng của Trạm Tiểu Dã rất chậm chạp, mất một lúc mới nói: “Tôi không biết nó đi đâu rồi.” Sầm Từ hướng dẫn Trạm Tiểu Dã vẽ những điều cậu ta suy nghĩ ra giấy, trong suốt quá trình này cô vừa chăm chú quan sát cậu, vừa nhớ lại những gì trước đây Tận Huân từng nói, bởi vậy cô nói với mẹ Tiểu Dã răng muốn đến thăm nhà bà ta, tìm hiểu đôi chút về hoàn cảnh sống của Trạm Tiêu Dã.
Mẹ của Tiểu Dã không hề phản đối, vội vàng nói, cô có thể đến thăm nhà bà ta bất kỳ lúc nào.
Sầm Từ nghĩ mình còn phải sắp xếp lại thời gian, nên nói: “Trước khi đến nhà thăm, tôi sẽ gọi điện cho chị.” Sau khi buổi điều trị của Trạm Tiểu Dã kết thúc, Sầm Từ bảo Dương Tiểu Đào sắp xếp luôn lịch trình, thấy Sầm Từ quyết định thăm nhà Trạm Tiểu Dã, cô vô cùng ngạc nhiên.
Thang Đồ thì thẳng thắn hơn, gõ cửa đi luôn vào phòng làm việc của Sầm Từ.
“Đến tận nhà bệnh nhân không phải là phong cách của cậu.” Thang Đồ vào thẳng vấn đề, cô mang theo hai tách cà phê Dương Tiểu Đào pha sẵn, đặt một tách trước mặt Sầm Từ.
Sầm Từ cũng đang mệt mỏi, cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm, hương cà phê đậm đặc giúp tinh thần cô tỉnh táo hơn: “Bởi vì chưa tìm ra nguyên nhân căn bệnh của Trạm Tiểu Dã, nên đến nhà bệnh nhân trở thành một việc vô cùng cần thiết.”
Thang Đồ ngạc nhiên không thôi: “Tài liệu trước đây của Trạm Tiểu Dã là giả ư?” “Cũng không hẳn là giả, nhưng có thể đó chỉ là nguyên nhân bên ngoài của căn bệnh.” Khi tiếp nhận trường hợp của Trạm Tiểu Dã, Sầm Từ đã nắm được tất cả tài liệu liên quan đến tình trạng bệnh và hoàn cảnh sống của cậu ta.
Trước đây, Trạm Tiểu Dã từng có khoảng thời gian điều trị tâm lý, trong hồ sơ lưu trữ cho thấy, ban đầu Trạm Tiểu Dã xuất hiện triệu chứng trầm cảm là do bầu không khí gia đình.
Trạm Tiểu Dã sống trong một gia đình điển hình có bố nghiêm khắc mẹ hiền lành, bố của Trạm Tiểu Dã chẳng những nghiêm khắc, mà còn chưa bao giờ công nhận thành tích học tập của cậu ta, mẹ Tiểu Dã thì làm nội trợ toàn thời gian, vừa phải chăm lo chu đáo cho Tiểu Dã, vừa phải chịu đựng muôn kiểu soi mói trách móc của bộ Tiêu Dã khi ông ta về nhà.
Không biết cách biểu đạt cảm xúc là vấn đề chung của các bậc cha mẹ Trung Quốc, hơn nữa bố của Trạm Tiểu Dã còn là người làm kinh doanh nên tình hình gia đình cậu ta càng phức tạp.
Hoàn cảnh gia đình thường sẽ ảnh hưởng lên tính cách đứa trẻ, bởi nơi đây có thể nuôi nấng lên một đứa trẻ trưởng thành, đồng thời cũng có thể hủy hoại một đứa trẻ.
Trong mắt Sầm Từ, Trạm Tiểu Dã là một đứa bé rất xuất sắc, mẹ Tiểu Dã cũng nói, dù là ở mảng học tập hay bất kỳ mảng nào khác Tiểu Dã đều cố gắng phấn đấu và vượt trội.
Như vậy vừa tốt, lại vừa không tốt.
Có ý chí phấn đấu là chuyện rất đáng khen, nhưng nếu ý chí phấn đấu này không phải tự phát, mà chỉ là vì muốn có được sự công nhận của người bố thì sao?
Không phải Sầm Từ chưa từng nghĩ tới nguyên nhân gây bệnh của Trạm Tiểu Dã, thật ra rất đơn giản, chỉ là vì hoàn cảnh gia đình, vì sự nghiêm khắc của người bố cùng việc chưa bao giờ được bộ công nhận nên Tiểu Dã mới rơi vào tình trạng như vậy.
Qua khoảng thời gian tìm hiểu và điều trị, Sầm Từ cũng phát hiện quả thật Trạm Tiểu Dã chịu rất nhiều ảnh hưởng từ bộ, hơn nữa trong tiềm thức cậu ta sợ Trạm Xương.
Bị chính bố mẹ mình dồn ép đến mức sinh bệnh, cũng không phải là không có khả năng này.
Nhưng đến nay Trạm Tiểu Dã lại xuất hiện tình trạng bệnh mới, xem ra Sầm Từ vẫn phải tìm hiểu lại nguyên nhân gây bệnh.
Thang Đồ đang thong thả uống cà phê, cuối cùng hỏi cô: “Không phải mẹ Trạm Tiểu Dã đích thân chăm lo mọi chuyện cho cậu ta sao, hỏi bà ta, bà ta không biết ư?”
Sầm Từ lắc đầu, không phải cô chưa từng hỏi, bà ta cũng đã từng nói, từ bé đến lớn Trạm Tiểu Dã chưa bao giờ trải qua chuyện gì quá nghiêm trọng, ngoại trừ việc thường xuyên bị Trạm Xương chửi măng.
Thang Đồ suy ngẫm một lúc rồi bỗng nhiên nói: “Cậu nói xem, liệu có phải bổ của Trạm Tiểu Dã là kẻ biến thái không? Ngược đãi trẻ em, khiến đứa bé phải sống trong môi trường sợ hãi suốt một thời gian dài dẫn tới tâm thần phân liệt?”