Sầm Từ nhìn thấu mọi thứ.
Người đàn ông trung niên bên cạnh Trạm Xương dịch ra một chút, nhường khoảng không gian đủ cho hai người ngồi.
Sầm Từ đi tới, ngồi xuống bên phải Trạm Xương, cách ông ta một khoảng vừa một người ngồi, không đến mức thân thiết, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện.
Trạm Xương đưa tay ra hiệu với những người khác: “Mọi người chơi tiếp đi, tôi có chuyện cần bàn với bác sĩ Sâm đây.” Mọi người nghe Trạm Xương nói vậy, ai còn dám hóng chuyện nữa? Âm nhạc một lần nữa lại nổi lên, đám người tiếp tục vui chơi nhảy múa.
Bài hát khi nãy tạm ngừng giờ lại vang lên...
Tiễn biệt nỗi bị thương Bỏ lại phía sau mọi chuyện Em luôn kề bên anh...
Mọi chuyện lại hết thảy diễn ra như ban nãy, nhưng Sầm Từ vẫn cảm thấy thỉnh thoảng có người lại tò mò liếc mắt sang, trong đó đa phần là ánh mắt mờ ảm, xem ra họ đều tưởng Sầm Từ có mối quan hệ đặc biệt với Trạm Xương.
Sầm Từ ngả người ra sau, thản nhiên bình tĩnh.
Hẹn gặp cô ở nơi này, rõ ràng Trạm Xương đang muốn dằn mặt cô, thậm chí có cả ý đồ khinh thường.
À cũng phải thôi, vốn dĩ ông ta chẳng hề tôn trọng cô, nếu không cuộc gọi trước kia đã không đến mức bất lịch sự như vậy.
“Bác sĩ Sầm, cô nói qua về tình trạng của con trai tôi đi.” Trạm Xương vào thẳng vấn đề, tay ông ta cầm điếu xì gà, châm thuốc ngay trước mặt cô, hoàn toàn không thèm hỏi cô có thoải mái hay không.
Sầm Từ dám đến tận đây, thì cũng đã lường trước được ý đồ của Trạm Xương.
Tối nay ông ta nhất định phải biết tình hình thực tế của Tiểu Dã, nếu không rất có thể ông ta sẽ khiến cô mất mặt tại đây, chuyện này quả thực dễ như trở bàn
tay.
Sầm Từ thẳng thắn trả lời: “Nói một cách đơn giản, Tiểu Dã có nhân cách thứ hai, bây giờ gần như là nhân cách thứ hai của cậu ấy đang tiếp xúc với mọi người.” Trạm Xương sững sờ, quên cả điếu xì gà, nhìn cô một lúc lâu: “Ý cô là...
Tiểu Dã của bây giờ không còn là Tiểu Dã nữa?” Sầm Từ lắc đầu: “Vẫn là Tiểu Dã, nhưng không phải nhân cách bình thường của cậu ấy.” Trạm Xương nghe vậy thì chỉ thấy mịt mờ khó hiểu: “Nhân cách phân liệt?” “Chính xác hơn là tâm thần phân liệt dẫn đến sự xuất hiện của nhân cách thứ hai.” Trạm Xương vội đưa tay ra hiệu Sầm Từ ngừng lại: “Thật sự tôi không hiểu nổi thuật ngữ của các cô, cô chỉ cần nói cho tôi biết, bệnh của con tôi có thể chữa khỏi ngay không?” Sầm Từ cụp mắt xuống cười khẽ.
Nhưng nụ cười này lại khiến Trạm Xương khó hiểu, ông ta hơi nheo mắt lại nói: “Cô đang đùa tôi đấy à?” “Tôi cần làm thế sao?” Sầm Từ ngước lên, lạnh lùng hỏi lại: “Tình trạng hiện tại của Trạm Tiểu Dã ra sao, tôi nghĩ ông cũng đã thấy rõ.” Trạm Xương im lặng.
Một lúc sau, ông ta hít một hơi xì gà, rồi nhả ra làn khói mơ hồ che lấp khuôn mặt.
Tiểu Dã bây giờ không giống con trai của ông ta.
Đây là điều chắc chắn.
Nó bắt đầu thay đổi từ cái ngày cậu ta trở về phòng ngủ, và chẳng mấy khi quay lại gác mái.
Dù Trạm Xương không hề tin tưởng Sầm Từ, thậm chí còn cảm thấy cô là kẻ bịm bợp lừa đảo, nhưng ông ta phải thừa nhận rằng, Tiểu Dã quả thật đã thay đổi quá nhiều so với trước kia.
Thằng bé không hay nói, nhưng một khi đã nói chuyện thì vô cùng lạnh lùng, thậm chí ánh mắt nhìn ông ta đều ngập tràn oán hận.
Con trai ông ta, thế mà lại có oán hận với ông ta? Sầm Từ đã nói trúng nỗi đau trong lòng Trạm Xương, cô tiếp tục: “Nhân cách bình thường của Trạm Tiểu Dã rất hiền lành, quen nhẫn nhịn mỗi khi gặp rắc rối, cậu ấy rất xuất sắc, cũng biết phải làm sao để cha mẹ hài lòng.
Nhưng nhân cách bệnh lý của cậu ấy thì khác hẳn, ngỗ nghịch, trầm tính, nói chuyện gay gắt vô tình.” “Vì sao lại như vậy?”
“Tâm thần phân liệt phần lớn là do di truyền, nhưng cũng có những trường hợp phát bệnh theo thời gian.
Nói chung, đa phần là do môi trường và các mối quan hệ trong cuộc sống tác động lên tâm thần, dẫn tới sự xuất hiện của nhân cách bệnh lý, khả năng nó có hai mục đích, một là lấp đầy khoảng trống trong tâm lý, hai là bảo vệ nhân cách bình thường.”
Trạm Xương chau mày khó hiểu: “Bảo vệ nhân cách bình thường nghĩa là sao? Ý của cô là, Tiểu Dã đang gặp nguy hiểm?”
“Là tự Tiểu Dã cảm thấy bản thân gặp nguy hiểm.” Sầm Từ sửa lại cách nói của Trạm Xương cho đúng: “Cậu ấy có tâm ma, quanh năm rơi vào tình trạng tự trách và sợ hãi một cách mất kiểm soát, sở dĩ xuất hiện chứng phân liệt nhân cách, là bởi nhân cách bình thường không chịu nổi áp lực, nên kích thích nhân cách bệnh lý vẫn luôn ẩn giấu đó xuất hiện, mục đích là để tiếp tục sống, thực ra đây cũng là cơ chế tự vệ tâm lý bắt đầu khởi động.” “Tâm ma...” Trạm Xương thì thào, càng chau mày hơn.
“Tâm ma là nguyên nhân gây bệnh chủ yếu, chưa diệt được tâm ma thì tình hình của Tiểu Dã sẽ không có cải thiện.” Nói tới đây Sầm Từ ngừng lại.
Trạm Xương ngước mắt nhìn cô.
Cô suy nghĩ một chút, rồi nói tiếp: “Hơn nữa, sự xuất hiện nhân cách bệnh lý là hiện thân của những cảm xúc cực đoan, tôi từng đến nhà ông, cũng đã xem xét tình trạng hiện tại của Tiểu Dã, nói thật, nhân cách bệnh lý của cậu ấy có tính chất công kích, rất nguy hiểm.” Bàn tay của Trạm Xương nâng lên, ông ta thận trọng hỏi: “Nghĩa là sao?” Sầm Từ hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm Trạm Xương, gằn từng tiếng một: “Trả thù, ăn miếng trả miếng.”
Ánh mắt Trạm Xương trở nên hoảng hốt.
Sầm Từ cảm giác được, trong phút chốc ông ta thở gấp hơn.
Trạm Xương không nói gì nữa, cúi đầu hút thuốc, sắc mặt đầy u ám.
Những người khác nhìn sang bên này, mới đầu ôm thái độ hóng hớt chuyện vui, nào ngờ thấy sắc mặt của Trạm Xương biến sắc, ai ai cũng thấy kỳ lạ, liếc mắt ra hiệu cho nhau, tuy họ vẫn tiếp tục uống rượu múa hát, nhưng bầu không khí trong phòng VIP lúc này đã thay đổi.
Rất lâu sau, Trạm Xương mới lên tiếng: “Bác sĩ Sâm, cô vẫn chưa trả lời câu hỏi ban nãy của tôi, bệnh của con tôi có thể chữa khỏi ngay không?” “Không có khả năng chữa khỏi ngay lập tức.” Sầm Từ đáp rất dứt khoát: “Bệnh tâm thần khác với những bệnh về thể chất, không phải cứ uống hay tiêm thuốc là có thể khỏe mạnh.
Nói thẳng ra, phân tâm học là sự kết nối, thông qua việc dẫn dắt ý thức để tìm ra nguyên nhân vấn đề.
Ông Trạm, như tôi cũng vừa nói rồi, tìm ra tâm ma mới là...” “Mẹ kiếp, cô nghĩ tôi là đứa nhóc mới ba tuổi mà định lừa tôi hả?” Trạm Xương bỗng nhiên tức giận, vỗ bàn đứng lên: “Tâm ma cái mẹ gì, nếu cô không chữa được thì cút ngay cho khuất mặt tôi.” Tiếng quát của Trạm Xương gay gắt chói tai, khiến xung quanh bỗng chốc tức khắc yên tĩnh, cả đám người đang ca hát cũng không dám thở mạnh.
Bầu không khí dần trở nên căng thẳng.
Tất cả mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Tổng giám đốc Trạm, sao vậy? Đừng nổi giận với con gái.” “Làm sao thế? Vẫn còn loại gái tổng giám đốc Trạm không tán nổi sao?” Có người cười đùa, có người châm biếm, bất kể họ nói gì thì cũng hệt như những gì Sầm Từ đã dự đoán.
Người đàn ông trung niên nhường chỗ khi nãy cho Sầm Từ tiến lên, kéo Trạm Xương ngồi xuống: “Bình tĩnh chở nổi giận, mọi người đến đây để vui chơi, đừng làm mọi người mất vui“.
Nói đoạn, ông ta nhìn Sầm Từ: “Cô còn ngồi đực ra đây làm gì? Rót rượu xin lỗi giám đốc Trạm đi chứ, hay cô muốn gì đây?” Sầm Từ không hề cử động, vẫn ngồi im, lạnh lùng bình tĩnh, chỉ một mực nhìn Trạm Xương, nghe người đàn ông nói vậy thì cười: “Xin lỗi? Tổng giám đốc Trạm, tôi đâu có sai.”
“Haha cô gái này, nói chuyện không biết trước sau gì nhỉ.” Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh nói, ánh mắt càn rỡ nhìn khuôn mặt của Sầm Từ: “Tổng giám đốc Trạm, ông chỉ cần nói một câu thôi, tôi đảm bảo cô ả này lập tức nghe lời.”
Những người khác nghe vậy cũng mặc kệ không nói gì.
“Chuyện tốt như vậy sao đến lượt anh được?” “Cô gái này ghê gớm nhỉ, tổng giám đốc Trạm, ông không làm được thì để bọn tôi làm thay cho.”