Tưởng như có cơ hội đổi đời, nhưng trên thực tế, rất khó để các cô gái thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn, càng đừng mơ gặp được người tốt, không bị mấy kẻ biến thái giày vò mới là mong ước mỗi ngày.
Ai buồn đoái hoài đến các cô ấy? Cho dù trong số những cô gái này không ít người đeo túi hàng hiệu, đi giày phiên bản giới hạn, như thế thì sao chứ? Nói thẳng ra có gì khác với cá nằm trên thớt? Ngay cả bản thân họ cũng coi thường chính mình.
Quản lý club biết chuyện tới ngay lập tức, khi vào phòng VIP chứng kiến cảnh này thì hãi hùng, nhưng Trạm Xương là khách quen ở đây, mấy người đi cùng ông ta cũng đều là người có máu mặt, nên quản lý cũng chỉ có thể nói năng nhẹ nhàng, thay mặt các cô gái xin lỗi, hy vọng mấy người rộng lượng bỏ qua, không làm khó cho họ nữa.
Gã Năm ngồi một bên cười gằn, được thôi, không làm khó, vậy sau này đừng để tao thấy mặt của nó nữa.
Một câu nói khiến cô gái còn đang bị thương biến sắc, cô ta chịu đau đi đến trước mặt gã Năm, cúi đầu xin lỗi, sợ bị mất việc kiếm sống.
Bởi rốt cuộc, con người sống trên đời này, có ai mà không dốc sức liều mạng chỉ vì muốn được sống tiếp chứ? Sầm Từ ngước mắt nhìn Trạm Xương, lạnh lùng nói: “Gây tai nạn chết người chắc hẳn không hay đâu?” Trạm Xương nhìn chằm chằm Sầm Từ, ánh sáng đèn nhấp nháy trên đầu phản chiếu sự thay đổi sáng tối liên tục trong mát ông ta, một lúc sau Trạm Xương nhìn sang phía kia quát:“Nam!” Về mặt gã Năm rất khó chịu, hắn chau mày, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đưa nó đến bệnh viện nhanh đi, đừng để nó ở đây làm chướng mắt tao.” Gã cáu kỉnh nói thế, cũng xem như đã bỏ qua cho cô gái kia.
Mấy cô gái khác vội vàng tiến lên dìu cô ta, quản lý club cũng nhanh tay gọi điện thoại.
Lúc được dìu ra khỏi phòng VIP, cô gái đó quay đầu liếc nhìn Sầm Từ, quản lý cầm áo khoác bị rớt trên sàn nhà, vừa trả cho Sầm Từ vừa luôn miệng nói cảm ơn, có điều ánh mắt anh ta nhìn cô hơi kỳ lạ, cuối cùng không cầm lòng được mà hỏi một câu: “Tôi từng gặp chị ở đầu chưa nhỉ?” Sầm Từ lắc đầu.
Quản lý nhanh miệng sửa lại: “Xem này, tôi nói linh tinh gì không biết nữa, đương nhiên chỉ là khách quý rồi.”
Sầm Từ không đáp lại, tuy cô không đồng ý với cách nói của quản lý, sang hay hèn gì chứ, nhưng vốn chuyện xã hội bình đăng này là một nghịch lý.
Quản lí lại gọi thêm mấy cô gái đến đây tiếp khách, phòng VIP dần dần nhộn nhịp trở lại, như thể trò vui vừa rồi chưa từng xảy ra, ngay cả cây nến gây nên mọi chuyện cùng vết máu trên sàn nhà đều được dọn dẹp sạch sẽ, để nhường chỗ cho dàn ca múa nô đùa, che lấp nỗi thê lương của đời người.
Nhưng cũng nhờ trò hề này, Sầm Từ mới nhìn rõ bản chất làm giàu bất nhân và những hành vi vô nhân tính của đám người Trạm Xương.
Trạm Xương vừa cụng ly với cô vừa nói: “Đôi khi cô không nên lo chuyện bao đồng, còn nếu đã lo, thì phải lo đến nơi đến chốn.” Sầm Từ sao có thể không hiểu ông ta đang ám chỉ điều gì? “Bác sĩ Sâm, cô như thế không được đầu, nói chuyện thì ghê gớm, nhưng lại chỉ uống có một chút rượu.” Trạm Xương nói xong thì vỗ lên bàn tay cô, nâng ly rượu kề sát bên miệng Sầm Từ, như sắp đổ thắng cả ly rượu vào miệng cô đến noi.
Sầm Từ cũng không xấu hổ hay nổi cáu, cô uống luôn một ngụm rượu, cảm thấy như có một con dao sắc nhọn rạch tháng tư cổ họng xuống phía dưới, rượu này quả thật rất nặng.
Cô nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay Trạm Xương, tự rót thêm rượu cho ông ta, sau đó hơi ngả người, tay trái gác trên ghế sô pha, tay phải nhẹ nhàng lạc lạc ly rượu.
Rượu trong ly khẽ sóng sánh, có thêm mấy viên đá bên trong nên mỗi khi xoay chiếc ly, viên đá và vào ly rượu nghe cạch một tiếng, phát ra âm thanh rất nhỏ bé.
“Tôi không lo chuyện bao đồng.” Cô quay mặt về phía Trạm Xương, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là vừa nãy bỗng nhiên tôi nghĩ, liệu trước đây đã từng có ai tuyệt vọng cầu xin sự giúp đỡ từ ông như vậy?” Trạm Xương nhìn cô: “Ý cô là gì?” Rất ít người có thể khiến Trạm Xương nhìn bằng ánh mắt khác, phụ nữ thì lại càng ít, nhưng ông ta không ngờ Sầm Từ có thể bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện, không luống cuống bối rối, thậm chí gặp nguy hiểm cũng không hoảng sợ.
Cô gái này rất xinh đẹp...
ung dung tựa người vào ghế, rượu trong ly sóng sánh như từng đợt sóng vỗ, chất rượu trong suốt phản chiếu lên chiếc cằm thon gọn trắng nõn của Sầm Từ, ánh sáng lấp lánh ấy lướt qua bờ môi cô, khiến ông thất thần.
Nếu ông ta có thể trở lại mười tuổi, nhất định sẽ theo đuổi cô gái này.
“Tôi nghe thấy có tiếng ai đang khóc.” Sầm Từ hơi nghiêng người, sóng rượu phản quang lên đôi môi đỏ thắm của cô thực sự đẹp đến mê người: “Tổng giám đốc Trạm không nghe thấy sao?”
Trạm Xương cảm thấy Sầm Từ vô cùng quyến rũ, đôi mắt này, đôi môi này, như mang theo rượu nồng độ cao, khiến người khác say mê, cả bản thân ông ta cũng không kìm nén nổi mà nghiêng người về phía trước: “Hả? Ai đang khóc? Sao tôi không nghe thấy? Cô say rồi...“.
Đám người gã Năm lúc này đều đang ôm gái ngồi trên ghế sô pha đối diện uống rượu, ca hát, ôm ôm ấp ấp, khi họ thấy Trạm Xương và Sầm Từ sắp ghé vào nhau, dưới ánh sáng phản quang của ly rượu hình ảnh này trông vô cùng mập mờ, đương nhiên không có ai dám bước lên phá ngang rồi.
Gã Năm liếc mắt nhìn một cái, cười mỉa, bác sĩ cái gì, còn giả vờ cái mẹ gì nữa, chẳng phải cũng giống y hệt đám gái kia, vung tiền là có thể ngủ được sao? “Hình như là một đứa trẻ ấy...” Sầm Từ thở dài: “Ông nghe kỹ lại xem.” Trạm Xương nhìn chăm chú đôi môi đỏ mọng của cô: “Đứa trẻ hả..” “Là đứa trẻ, là một bé gái.” Giọng của Sầm Từ dịu dàng, cô giơ tay lên chỉ: “Ông xem xem, là cô bé tên Thiên Thiên phải không?” Thiên Thiên?
“Anh Trạm? Anh!”
Trạm Xương giật mình, nhìn kỹ, gã Năm lo lắng lắc mạnh cánh tay của Trạm Xương, thấy ông ta đã phản ứng lại, thì vội vàng nói: “Xảy ra chuyện rồi tổng giám đốc Trạm!” Xảy ra chuyện xảy ra chuyện gì? Trạm Xương nhìn bốn phía xung quanh, ngạc nhiên nói: “Không phải chúng ta đang
club sao? Sao tôi lại ở văn phòng? Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Gã Năm sững sờ: “Club nào cơ? Anh Trạm, anh họp nhiều quá đâm hồ đồ rồi sao?” Trạm Xương lắc mạnh đầu, không đúng, ông ta rất tỉnh táo, nhưng ông ta nhớ rõ ban nãy mình còn đang uống rượu với Sầm Từ...
“Tôi về văn phòng khi nào? Vừa nãy chúng ta uống rượu ở Tử Đình, chú suýt nữa thì thiếu chết một con nhỏ.”
Gã Năm xấu hổ, sờ mũi: “Anh, anh đừng nói tới chuyện này nữa được không? Đã mấy hôm rồi, chuyện xong rồi mà, em cũng không tìm nó gây chuyện nữa.” Trạm Xương chau mày, chuyện từ mấy hôm trước? “Ôi thôi, chuyện gấp lắm rồi, mẹ kiếp, anh còn lải nhải mấy thứ đó làm gì chứ?” Gã Năm sực tỉnh, nắm lấy cánh tay của Trạm Xương, chặt đến nỗi để lại cả vết đó: “Nhà kho sập rồi! Tất cả hàng hóa của chúng ta đều ở trong đó!”
Tới khi Trạm Xương gấp gáp, vội vàng chạy đến nhà kho, thì nó đã sập già nửa, những thanh thép trần vẫn còn đang tí tách cháy, một phía khác cũng bốc cháy, tuy ngọn lửa không to, nhưng đã thiêu rụi khá nhiều thứ.
Có một nhân viên chạy đến, luống cuống sắp khóc: “Tổng giám đốc Trạm, Tiểu Dã, cậu ấy vẫn còn ở trong kho.” Trạm Xương cảm thấy như bị búa bổ vào đầu: “Sao lại ở trong nhà kho..” “Không biết tại sao ạ...” Trạm Xương không suy nghĩ mà lao vào trong.
“Anh Trạm!” Gã Năm luống cuống: “Nguy hiểm lắm!” Xung quanh mịt mờ khói bụi, ngọn lửa dần bùng lên cao, thỉnh thoảng có mảnh ngói vụn và hàng hóa bị cháy rơi xuống.
Có tiếng ai đang khóc gọi, Trạm Xương nhận ra đó là tiếng của Tiểu Dã, ông ta dốc hết sức vừa gọi vừa tìm cậu.
Bỗng nhiên, có ai đó túm ống quần của Trạm Xương.
Ông ta cúi đầu xuống nhìn là một bé gái, cơ thể cô bé lúc này đang bị đè dưới một tảng đá nặng trịch, trên cánh tay nhỏ có vết thương, vẫn đang chảy máu, cô bé cố gắng túm chặt lấy ống quần ông ta, như thể nắm lấy hy vọng sống cuối cùng.
Âm thanh bé nhỏ yếu đuối vang lên từ dưới tảng đá: “Cứu cháu với...”
“Anh Trạm!” Trạm Xương giật mình bừng tỉnh, nhưng thứ ông ta nhìn thấy lúc này vẫn là khung cảnh xa hoa đồi trụy trong club, lão mập vẫn đang ôm gái sàm sỡ, còn những người khác đã uống say mèm.
Người gọi Trạm Xương là gã Năm, thấy sắc mặt ông ta hoang mang, gã giơ tay quơ quơ trước mặt ông ta: “Làm sao thể này?”
Bấy giờ Trạm Xương mới phát hiện ra mình đang đứng ở cửa phòng VIP, một tay nắm chặt tay đấm cửa, ánh mắt nhìn về phía ghế sô pha, Sầm Từ đã không còn ngồi ở đó...
Đã xảy ra chuyện gì vậy?