Đầu bếp Trương muốn trả ơn, về sau biết chuyện Tân Huân định mở nhà hàng ở thành phố Nam, ông không suy nghĩ nhiều mà đến giúp đỡ luôn.
Tần Huân thì thấy ngại, anh nói với ông, anh chỉ tiện mở nhà hàng này, không có ý định kinh doanh to hơn, nói thẳng ra là tìm chỗ để mình ăn cơm.
Đầu bếp Trương nghe vậy xong càng dứt khoát hơn, quyết định ở lại, ông nói ăn cơm người khác nấu còn không bằng ăn cơm của ông, có như vậy ông mới yên tâm.
Tần Huân cũng hiểu tính nết đầu bếp Trương, nên mời ông tới nhà hàng, còn nói thêm sau này nếu gặp cơ hội tốt ông có thể đi bất cứ lúc nào cũng được, hoặc nếu ông muốn mở nhà hàng thì anh sẽ giúp đỡ về mặt tài chính.
Thế nhưng đầu bếp Trương không suy nghĩ sâu xa, mà nói với Tân Huân: Cậu cũng đừng lo nghĩ hay cảm thấy đang cản trở sự nghiệp của tôi, tôi ở đâu cũng chỉ có thể nấu nướng, cho nên tôi sẽ làm ở nhà hàng của cậu, trừ phi cậu không muốn làm nữa.
Cả đời này tôi cũng không mở nhà hàng riêng, tôi từng mở một lần rồi, nên tôi biết con người mình không phù hợp với chuyện kinh doanh, thà rằng tôi cứ yên phận đứng sau bếp nấu nướng còn hơn.
Tới khi nhà hàng Kỹ sắp khai trương, đầu bếp Trương mới biết Tần Huân cũng biết nấu ăn, sau khi được nếm thử món anh nấu, ông vô cùng ngạc nhiên, thậm chí còn thắc mắc là tại sao tay nghề anh tuyệt vời thế này còn mời đầu bếp làm
Nhưng Tần Huân đầu có nhiều thời gian? Nói mỗi tuần chỉ đến nhà hàng một lần.
Chẳng qua là chỉ vì muốn tự mình nấu tự mình ăn, cả tuần làm việc mệt mỏi, khó có dịp nghỉ ngơi rảnh rỗi, thế nên anh muốn giảm bớt áp lực cho dạ dày mình một chút thôi.
Nhà hàng Kỳ không quảng cáo phô trương, mỗi lần Tần Huân đến nhà hàng nấu ăn đều vô cùng lặng lẽ, trước giờ chưa từng công khai thân phận, mà tay nghề của đầu bếp Trương vô cùng tài giỏi, cũng là sự đảm bảo chất lượng món ăn của nhà hàng, thế nên nguyên nhân chính giúp nhà hàng Kỹ nổi tiếng nhanh chóng chính là: đồ ăn quá ngon.
Sau này bạn bè quen biết Tần Huân cũng đến nhà hàng ăn cơm, hơn nữa trong số những khách hàng đặt bàn cuối tuần còn có cả những người lạ mặt, vô tình gặp Tân Huân, thế nên mới có lời đồn ông chủ nhà hàng Ký trai đẹp ngàn năm có
một.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, nhà hàng Ký nhanh chóng trở thành nhà hàng nổi tiếng trên mạng xã hội, nhưng Tần Huân thì vẫn thế, chỉ xuống bếp vào dịp cuối tuần, lần nào đến cũng không bao giờ phô trương.
Lúc Tần Huân bước vào phòng bếp, đầu bếp Trương đã chuẩn bị xong nguyên liệu theo danh sách các món ăn, nhưng ông không phụ giúp thái cắt, bởi ông hiểu tính của Tân Huân, tất cả những món ăn do anh nấu, cùng lãm là chỉ cần người chuẩn bị nguyên liệu, còn lại những việc khác anh đều tự mình làm.
Hôm nay không phải cuối tuần, lẽ ra không phải ngày anh đến nấu ăn.
Đầu bếp Trương nhẹ dạ dễ tin, liếc mắt nhìn một gian phòng trong nhà hàng, rồi hỏi Tân Huân: “Bạn gái cậu hả?” Tần Huân ngẫm nghĩ rồi nói: “Hiện tại coi như là vậy.” Nghe Tần Huân nói thế, đầu bếp Trương tỏ ra khó hiểu: “Hiện tại? Coi như? Thế là tán đổ rồi hay tán chưa đổ hả?” Tần Huân cười nói: “Lấy giúp tôi ít tương tàu xì.” Đầu bếp Trương thực chất là một ông chú rất thích lo chuyện bao đồng, lúc quay đi lấy tàu xì còn không quên nói với thêm một câu: “Con gái càng xinh xắn thì càng khó theo đuổi, nếu cậu thích người ta thật lòng thì phải kiên trì một chút.” Tần Huân đang thái rau chợt sững người mất mấy giây, rồi anh lại bình tĩnh thái tiếp.
Khi Tần Huân mang món phụ vào phòng riêng, Tiêu Hàng đang ở đó.
Thấy Tần Huân đi vào, Tiêu Hàng cười nói: “Sợ người bạn quý của cậu buồn chán, tôi thân là quản lý nhà hàng cũng tới đây hầu chuyện một chút.” Tần Huân thẩm liếc nhìn anh ta.
Tiêu Hàng đứng dậy nói: “Chính chủ về rồi, tôi cũng nên ra ngoài tiền sảnh tiếp tục công việc của mình thôi.” “Quay lại đây.” Tần Huân lên tiếng.
Tiêu Hàng dừng bước nhìn anh.
Tần Huân quay sang nói với Sầm Từ: “Đây là Tiêu Hàng, quản lý nhà hàng, lúc nào cô muốn ăn cứ đến đây, cậu ta sẽ không dám lấy tiền của cô.” Sầm Từ mím môi cười.
Tiêu Hàng nghiêm túc hỏi Sầm Từ: “Cô có nhiều bạn bè không?” Chuyện này...
Sầm Từ trả lời súc tích: “Bạn thân có thể đếm được trên đầu ngón tay, còn bạn quen sơ sơ thì tôi sẽ không mời đến nhà hàng, quản lý Tiêu yên tâm.” Tiêu Hàng hơi sững sờ, rồi lập tức nở nụ cười, quay đầu nhìn Tần Huân: “Quả nhiên là bác sĩ tâm lý, liếc mắt một cái là nhận ra tôi sợ bị khách ăn sạch túi.” Sầm Từ khẽ cười.
“Nói chơi thôi, cô là bạn của Tần Huân, vậy thì cũng là bạn của tôi, cô yên tâm, nhà hàng Kỳ luôn luôn mở cửa chào đón cô.” Tiêu Hàng rất vui vẻ thoải mái.
Sầm Từ cũng nói mấy câu khách sáo rồi cảm ơn anh ta.
Sau khi Tiêu Hàng đã ra ngoài, Sầm Từ nói: “Tiền kiếm được nhiều, nhưng lại nhường vị trí chủ nhà hàng cho người khác, tôi phát hiện người như anh thật chẳng giống doanh nhân chút nào.” “Thế doanh nhân thì phải như nào?” Tần Huân cười hỏi cô.
Sầm Từ ngẫm nghĩ một lát, nói: “Như Trạm Xương, hoặc như Châu Quân.” “Cô thích kiểu doanh nhân như thế à?” “Không, tôi rất ghét kiểu đó.” Tần Huân nhẹ nhàng đáp lại lời cô, tiện thể gắp miếng nấm hấp đã cắt nhỏ vào chiếc đĩa trước mặt cô nói: “Vậy sao tôi phải trở thành kiểu người mà cô ghét?” Sầm Từ ngước mắt nhìn anh, ánh mắt cô dịu dàng long lanh, trong veo như làn nước.
Tần Huân ngắm nhìn đôi mắt cô, tâm trí hơi hoảng hốt, tựa như anh vừa bước lên một con thuyền lá, dạo chơi khắp chốn non xanh nước biếc, mặt trời thì tỏa ánh nắng ấm, dịu dàng sưởi ấm con người.
Anh mở miệng, giọng nói êm dịu hỏi: “Sao thế?” “Có cầu không gian trá thì không phải nhà buôn, nhưng anh vốn có phong độ của doanh nhân nho nhã, bẩm sinh đã có rồi.” Sầm Từ nhẹ nhàng nói: “Bản thân có nguyên tắc và lập trường riêng, thế giới quan rất đúng đắn, kinh doanh tuy có thủ đoạn nhưng tuân thủ chuẩn mực đạo đức, anh coi trọng quyền lợi nhưng không bị đồng tiền chi phối, bởi vì với anh mà nói tiền chỉ cần đủ dùng là được.”
Tần Huân nhìn Sầm Từ bằng vẻ mặt đầy hứng thú: “Tôi là người làm kinh doanh, việc của tôi là tối đa hóa lợi ích.” “Nhưng kiếm tiền chỉ là công việc của anh.” Sầm Từ nói trúng cốt lõi vấn đề: “Thật ra một người có thèm khát tiền tài hay không đều thể hiện trên khuôn mặt, có người là tỉ phú, nhưng họ vẫn luôn thấy thiếu tiền, có người chỉ đủ tiền ngày ba bữa cơm, nhưng họ thấy hài lòng.
Anh không ham mê tiền tài, chuyện này không liên quan đến việc anh kiểm được bao nhiêu tiền, và có khả năng kiếm được tiền hay không.” Thái độ của Tần Huân vẫn dịu dàng: “Nghe cô nói vậy, dường như tôi lại biết thêm một khía cạnh hoàn toàn mới của bản thân.”
“Hình như con người ai cũng vậy, bản thân mình có lẽ lại là người không hiểu rõ chính mình nhất.” Sầm Từ xiên một miếng nấm, cắn một miếng liền cảm thấy mùi phô mai, nhưng hương thơm núi rừng thanh mát vẫn còn đọng lại, cô gật đầu một cái tán thưởng, quả thực rất ngon, cô không phải chuyên gia ẩm thực, dường như chỉ có thể đánh giá hương vị của một món ăn là ngon hay không ngon, cô cảm thấy Tần Huân nấu món nào cũng rất ngon.
“Tiêu Hàng là bạn lâu năm của anh phải không.” “Chuyện này cô cũng nhận ra à?” Tần Huân mỉm cười.
Sầm Từ nâng tay chống cằm, tay kia đung đưa chiếc dĩa nói: “Đương nhiên, tôi có thể cảm nhận được mối quan hệ của các anh hắn đã tới mức cho dù anh có khấu trừ tiền lương của anh ta, thì anh ta vẫn sẽ chạy đến giúp anh làm việc.
Cả đầu bếp Trương vừa gặp khi nãy nữa, cũng là vì anh nên mới ở lại đây đúng không.
Trên mạng ông ấy rất nổi tiếng, nhà hàng này nổi danh được như vậy, tay nghề của ông ấy đã góp công rất lớn.
Cho nên, là một doanh nhân, khi những người làm việc cạnh anh không quan tâm tới lợi ích mà chỉ trong tình nghĩa, đó mới là lúc anh thành công nhất, hiển nhiên, anh đã làm được điều này.”
Trong giới Tần Huân có danh tiếng tốt, khối tài sản khó ai sánh kịp, như vậy Sầm Từ cũng hiểu vì sao Châu Quân nể mặt Tần Huân, ngay cả kẻ tham tiền tài như Trạm Xương cũng phải dè chừng trước anh, điều này không liên quan đến việc anh kiếm được bao nhiêu tiền, mà nó liên quan tới những mối quan hệ xã hội của anh.
Tần Huân nhìn cô ra chiều suy nghĩ, một lúc sau bỗng nhiên cười nói: “Sao tự nhiên lại bắt đầu tìm hiểu tối thế? Có hứng thú với tôi à?”
Sầm Từ mím môi, thả tay xuống, tiếp tục dùng bữa.
Tần Huân thấy vậy thì bật cười, anh uống ít canh, giới thiệu vài nét đơn giản về Tiêu Hàng: “Cậu ấy đúng là bạn tốt nhiều năm của tôi, cũng là người quen biết Thâm Tự.
Cậu ấy bình thường không nhiều việc bằng tôi, nhưng ngược lại thì nhiệt tình hơn tôi, nên nhà hàng vừa mở cửa, cậu ấy đã lập tức chạy tới làm.“.
Đúng là rất tốt.
Sầm Từ suy nghĩ, bạn tốt chính là như vậy, không cần hỏi nhiều, khi cần giúp đỡ thì không đắn đo suy nghĩ mà xông thẳng đến giúp.
Thẩm Tự...
“Anh vẫn muốn tìm tiếp sao?” Cô nói xong lại thấy mình hỏi thừa, mở nhà hàng ở thành phố Nam, thật ra chính là sự chờ đợi dành cho Thâm Tự.
Tần Huân vẫn trả lời câu hỏi của cô, thái độ kiên quyết: “Đúng thế.”