“Khách đặt bàn nhiều quá, nên tạm ngừng nhận thêm.” Các cô gái đều tỏ ra nuối tiếc.
Trong lòng Tiêu Hàng cảm thấy rất bất công, mấy cô gái này làm sao vậy chứ? Anh đây trông không đẹp trai hay sao? Chẳng qua anh đứng đây bưng trà rót nước, chứ ra ngoài thì trông rất hào phóng thanh lịch, không biết bao cô gái phải say đâm theo đuổi đây, mấy người không có mặt nhìn này, Tân Huân nhiều hơn anh ta ba đầu sáu tay chắc?
Người khiến các cô gái than trời trách đất lúc này đang ngồi trong một gian phòng nhỏ, khi nhà hàng vừa thành lập đã có căn phòng ấy, Tần Huân dùng nơi đây để chiêu đãi những người bạn thân, giờ thì nó trở thành phòng chuyên dụng của Sầm Từ, mỗi lần cô đến nhà hàng hai người đều ăn cơm ở đây.
Tối nay khẩu vị của Sầm Từ khá tốt, Tần Huân còn hầm riêng canh cho cô, anh nấu thêm một bát thịt kho tàu, cứ ngỡ cô sẽ sợ ngây, dù sao những cô gái đến nhà hàng này đều kêu ca muốn giảm béo.
Nhưng Sầm Từ lại không hề ăn kiêng, cố gắp từng miếng ăn rất ngon, luôn miệng khen vừa cắn miếng thịt đã thấy mềm tan rồi, sau đó cô hỏi Tần Huân một cách rất nghiêm túc, sao anh có thể nấu thịt kho tàu ngon đến như vậy, người nào được ăn một miếng thịt kho này quả thật quá hạnh phúc.
Bình thường nểu Tần Huân nghe cô khen ngợi anh như vậy, chắc chắn anh sẽ nói cười vui vẻ, nhưng hôm nay anh chỉ thở dài: “Nếu cô thích, sau này tôi nấu nhiều cho cô ăn.”
Đương nhiên, đây không phải chuyện quan trọng, anh quay về chủ đề chính: “Cô định ép Trạm Tiểu Dã ra tay phải không? Làm như vậy hơi mạo hiểm.” Buổi tối Tận Huân đến đón cô tan làm, anh phát hiện bầu không khí ở câu lạc bộ Môn hơi khác thường, vẻ mặt Dương Tiểu Đào rất nghiêm trọng, còn Thang Đồ trông có vẻ lo lắng hoang mang, sau đó lúc Sầm Từ đã lên xe, Thang Đô mới kể cho anh nghe chuyện của Trạm Tiểu Dã.
“Không phải cô ấy chưa từng gặp bệnh nhân nổi điên, nhưng chuyện lần này liên quan đến nhà họ Trạm, tôi rất sợ cô ấy gặp nguy hiểm.” Tần Huân hiểu được nỗi lo của Thang Đổ.
Sầm Từ múc hạt dẻ trong bát canh, gắp lên cắn từng miếng nhỏ, rồi ngước mắt cười nhìn Tần Huân: “Hạt dẻ mùa đông ngọt thật, tôi vẫn thích ăn hạt dẻ theo kiểu này, cắn từng miếng nhỏ, cả đầu lưỡi sẽ đều thấm đượm vị ngọt.” Tần Huân dở khóc dở cười nói với cô: “Cô đang né tránh câu hỏi của tôi.” Sầm Từ ăn xong hạt dẻ, nhẹ nhàng nói: “Tôi không chủ động tấn công thì cuối cùng tôi sẽ rơi vào thế bị động.
Nhân cách mới của Trạm Tiểu Dã rất cẩn thận, mấy hôm nay vẫn luôn im lặng không gây chuyện, thực tế là cậu ta đang đánh thế giằng co với tôi.
Cậu ta muốn mượn tay tôi để tìm ra nỗi ô nhục của nhà họ Trạm, tất nhiên tôi sẽ không gánh chịu cái tội danh này.” “Cô hoàn toàn có thể kết thúc chuyện của Trạm Tiểu Dã.” Tần Huân hiểu ý của Sầm Từ: “Cô phải biết rằng, nếu Trạm Tiêu Dã không ép được cô, cậu ta sẽ đi tìm người khác, hoặc chính cậu ta tự giải quyết vấn đề.” Sầm Từ ngẫm nghĩ một lát, rồi hỏi lại anh: “Theo những gì anh biết về Trạm Xương thì cho dù tôi ngừng tay, liệu ông ta có tha cho tôi không?” Chuyện xảy ra ở trong club vẫn luôn là mối lo trong lòng Trạm Xương, bất kể cô biết nhiều hay ít thì Trạm Xương vẫn cho rằng cô đã phát hiện rất nhiều bí mật của ông ta.
Tần Huân không nghĩ đây là vấn đề đáng lo, anh nhìn cô nói: “Cô ở bên tôi rất an toàn, ông ta sẽ không dám làm gì cô, cùng lãm thì tôi đưa cô rời khỏi đây.” Vừa dứt lời, bản thân anh bỗng sững sờ, câu cuối anh nói ra trong vô thức, một cách rất tự nhiên, đến bản thân anh nghe xong cũng cảm thấy khó tin.
Nhưng bên cạnh sự khó tin, trong trái tim anh còn xuất hiện một cảm xúc kì lạ khác.
Dường như có điều gì đó vừa nảy mầm, phá kén chui ra...
Khi Sầm Từ nghe xong câu cuối cùng, cô ngước mắt nhìn anh, Tần Huân nhận ra trong đôi mắt cô cũng chứa đựng sự ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt này của cô rất xinh đẹp, tựa như làn sương, mong manh mờ ảo, khơi dậy sự thương yêu trong trái tim người khác.
Vì thế, anh dịu dàng nói thêm một câu: “Tôi nói thật lòng.” Không hiểu sao trái tim Sầm Từ bỗng cảm thấy bối rối, cô cụp mắt xuống, giả vờ cười nói: “Không được đầu, đừng nói linh tinh, mau ăn cơm đi, thức ăn sắp nguội rồi.” Bây giờ nào còn câu chuyện theo nhau đến chân trời góc bể? Hay dũng cảm quên mình, bỏ lại tất cả, chỉ vì một câu nói của đàn ông? Cẩm Từ cảm thấy mình không làm được, câu lạc bộ Môn hiện giờ là nỗ lực khổ cực của cô, muốn cô bỏ đi sao? Không thể nào.
Tuy biết rất rõ là không thể, nhưng nghe câu này của Tân Huân, trái tim cô lại cảm thấy vui sướng, cô có cảm giác tựa như một người đang bước trên bậc thang mây giữa không trung, mỗi một bước đi đều cần hết sức cẩn thận, nhưng phía trước lại có ánh sáng, ánh sáng rực rỡ đó rọi chiều con đường dưới chân cô, khiến cô không kìm nối muốn đi nhanh hơn, chân không ngừng rảo bước về hướng có ánh sáng...
Tấn Huân không nói thêm gì.
Anh lặng yên ngắm cô hồi lâu.
Thời gian quả thật là bậc thầy của tạo hóa, mỗi giây mỗi phút trôi qua, mọi chuyện ở hình dạng nguyên gốc sẽ đểu thay đổi trong vô hình.
Tận Huân chính là một ví dụ, có những lời không thể nào kiềm chế được, vẫn muốn thốt ra khỏi miệng.
Anh muốn nói với cô, vì sao không thể? Hoặc anh sẽ nói, nếu không thì cô cứ thử giao mọi chuyện cho tôi một lần xem sao...
Nhưng cuối cùng anh không thể nói ra được.
Tần Huân chỉ cười cười rồi hỏi cô: “Tối nay cô có hẹn không? Nếu không thì chúng ta đi xem phim nhé.”
****
Trông trăng ngóng sao, cuối cùng Thang Đồ cũng chờ tới ngày Bùi Lục tới phòng khám.
Ngày Bùi Lục đến mang theo cả ánh sáng.
Là ánh sáng ngoài trời chiếu xuống bờ vai anh, làm cả đôi mắt anh cũng tỏa sáng.
Mặc lên mình bộ đồng phục cảnh sát, Bùi Lục vừa bước vào đã khiển Dương Tiểu Đào hết hồn, suy nghĩ đầu tiên của cô nàng là có phải bác sĩ Sầm lại gây chuyện hay không, nhưng sau đó nghe Bùi Lục nói tìm Thang Đồ, cô ấy lại lo lắng, lẽ nào bác sĩ Thang đang liên quan đến vụ án nào đó.
Tuy Bùi Lục đẹp trai, nhưng Dương Tiểu Đào vẫn có sự cảnh giác với anh ta, bởi vì hồi trước anh ta thường dẫn người đến câu lạc bộ Môn tìm bằng chứng.
Thang Đồ vừa xử lý xong một ca bệnh, lúc ra ngoài đưa hồ sơ cho Dương Tiểu Đào lưu trữ thì gặp Bùi Lục, cô vui mừng khôn xiết, lòng đã không kìm chế nổi.
“Thời gian trước tôi phải đi chi viện ở nơi khác.” Vừa vào phòng điều trị, Bùi Lục ngồi xuống, đã đi thẳng vào vấn đề.
Thang Đồ không ngờ anh đột nhiên nói vậy, nên đáp lại bằng một tiếng “ồ”.
Sau đó cô buột miệng hỏi: “Thể anh có bị thương không?” Bùi Lục nhoẻn miệng cười: “Không sao, chỉ trầy da thôi.” Bị thương thật rồi? Thang Đồ chợt thấy đau lòng, vòng qua chiếc ghế Bùi Lục đang ngồi nói: “Để tôi xem xem.” “Thật sự không sao.” Bùi Lục vỗ lên bả vai trái của mình: “Bị trầy lúc đang truy bắt tội phạm, nếu cô vẫn muốn xem, tôi chỉ có thể đành cởi quần áo ở nơi công cộng thôi, cô muốn xem không?” Nghe Bùi Lục nói vậy, đôi tai Thang Đồ bỗng nóng bừng, cô hằng giọng nói: “Trông anh có vẻ ổn rồi, vậy thì thôi, dù sao tôi cũng không phải là bác sĩ ngoại khoa.” Thang Đồ quay trở về bàn làm việc của mình, hỏi anh: “Sao hôm nay anh lại đến chỗ tôi vậy?” Cô giơ tay ra hiệu: “Còn ăn mặc nghiêm túc như vậy nữa.” Trong công việc Bùi Lục vô cùng nghiêm túc, nhưng ở khía cạnh đời sống cá nhân anh thích pha trò, vì vậy nếu là bình thường chắc chắn anh sẽ bông đùa với Thang Đổ mấy câu, nhưng hôm nay nhìn sắc mặt anh rất nghiêm trang.
Thang Đồ vừa hỏi câu này xong, Bùi Lục cúi đầu suy nghĩ rất lâu, rồi thở dài nặng nề.
Thang Đồ thấy vậy càng không hiểu gì.
“Tôi đã không được ngủ ba hôm nay rồi, tôi vừa buồn ngủ, vừa mệt mỏi, nhưng nằm xuống thì lại tỉnh, mà tỉnh ngồi dậy thì lại buồn ngủ.” Thang Đồ cũng biết cảnh sát phải chịu rất nhiều áp lực, hơn nữa bình thường Bùi Lục đã nóng tính săn, châm chút lửa thôi là vô cùng nóng nảy rồi.
Vậy nên cô hỏi bình thường tình trạng giấc ngủ của anh thế nào, Bùi Lục nói cũng tạm, anh không ngủ nhiều, nhưng thường hay tỉnh vào một thời điểm cố định, lúc ngủ hay nằm mơ.
Thang Đồ hỏi anh ta thường mơ thấy gì.
Bùi Lục suy nghĩ một lát rồi nói: “Mơ thấy cảnh truy bắt tội phạm, thẩm vấn tội phạm, hay chạy khắp phố phường truy bắt tội phạm, tôi còn nằm mơ thấy có người bị thương, chảy máu.” “Đều là mơ thấy những thứ này à?” Thang Đồ nghĩ thầm, tất cả đều liên quan đến công việc.
Bùi Lục nghĩ thêm một lúc nói: “Còn mơ chuyện khác, ba tháng nay tôi thường mơ thấy mình đứng giữa đồng không mông quạnh, chỉ có một mình, cô độc lẻ loi, người thân và bạn bè của tôi đều không thấy một ai, trong giấc mơ tôi không ngừng đi tìm kiếm họ, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có mình tôi.” Thang Đồ hỏi anh ta: “Khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì sao?” Bùi Lục im lặng giây lát, rồi mới nói: “Tôi có một cộng sự, ba tháng trước mất tích khi đang thi hành nhiệm vụ, bây giờ sống chết thế nào còn chưa rõ.” Thang Đồ thầm giật mình.
“Thật ra không tới tìm cô, thì trong lòng tôi cũng hiểu rõ.” Bùi Lục ngước mắt lên, khẽ nói: “Ba tháng không có tin tức gì, hắn là đã không còn hy vọng.
Chỉ có điều, chúng tôi làm cảnh sát không cầu mong gì, chỉ mong nếu thật sự rơi vào tay kẻ địch, thì đều mong ước hai chuyện, thứ nhất là không ảnh hưởng đến người thân bạn bè, thứ hai là...” Anh ta thoáng ngập ngừng, mấy giây sau nói bằng giọng khàn khàn: “Được chết một cách thoải mái.” Thang Đồ hiểu ý câu nói “rơi vào tay kẻ địch” của Bùi Lục, cũng thấu hiểu nguyên nhân lo lắng, sốt ruột hiện nay của anh: “Anh đang lo lắng cho cộng sự của mình, nên mới nằm mơ thấy mình không ngừng tìm kiếm, anh cô độc lẻ loi, là vì anh và người cộng sự đó có mối quan hệ thân thiết.
Bùi Lục, đôi khi con người cũng giống như một quả bóng bay, nó mang trên mình vô vàn những cảm xúc, khi cảm xúc đạt tới đỉnh điểm, anh phải giải phóng chúng ra ngoài, nếu không quả bóng sẽ nổ tung.” “Tôi hiểu, nhưng tôi không làm chủ được bản thân.” Bùi Lục nhìn đôi tay của mình nói tiếp: “Hôm nay suýt nữa thì tôi đã ra tay đánh người trong lúc thẩm vấn.
Tôi biết chắc chắn tôi đang gặp vấn đề, nên mới tới đây tìm cô.”
Thang Đồ nhìn anh, nhớ lại hình ảnh khi hai người mới gặp lần đầu, Bùi Lục chau mày bước đi vội vã, khi hai người lướt qua nhau, cô nghe thấy tiếng tim mình rung động, bên cạnh cô cũng có mấy cô nàng thì thầm đánh giá anh đẹp trai.
Sau này khi gặp lại ở sân bay, đúng lúc anh đang làm nhiệm vụ, nhìn anh cực kỳ nghiêm túc, thì cô đã nghĩ, duyên phận đời người quả thật là kỳ diệu.
Hiện giờ Thang Đồ chỉ thương Bùi Lục một chút, còn lại là cảm giác đau lòng, đường đường là một người đàn ông cao to, mạnh mẽ, rắn rỏi, nhưng lại không kiểm soát được cảm xúc, bị giày vò đến mức lo lắng, cáu kỉnh.
“Anh tự đặt ra cho mình một hình mẫu.” Thang Đồ thở dài khe khẽ nói.
“Sao cơ?” Thang Đồ nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Là cảnh sát.”