Sầm Từ vô thức nhìn Tần Huân, quả nhiên anh rất bình tĩnh, cảm xúc không hề bị ảnh hưởng bởi người trước mắt, thậm chí còn có thể nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
Sự tin tưởng trước đây Sầm Từ xây dựng cho anh đang dần dao động, có thật là anh chỉ biết một chút về tâm lý không?
Cô biết người làm kinh doanh lý trí thường rất bình tĩnh, nhưng phản ứng của Tần Huân đã vượt ngoài phạm vi lý trí mà một thương nhân cần có.
Gương mặt Trạm Tiểu Dã lúc này mang theo vẻ kỳ lạ, nhìn chằm chằm Tần Huân bằng ánh mắt đầy mờ ám, cậu ta không trả lời câu hỏi, mà tiếp tục nói: “Có thể nói rằng, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Bác sĩ Sầm có dáng người đẹp như thế, người đàn ông nào mà chẳng muốn lên giường với cô ta.
Ô, mà có lẽ anh đã ngủ với cô ta rồi, thấy thế nào? Ngủ với người đẹp sướng không? Giám đốc Tần, người phụ nữ này chỉ phục vụ kẻ có tiền, không biết chừng cô ta đã lên giường với hàng tá khách hàng rồi...”
Giọng điệu này vô cùng ngả ngớn.
Tần Huân siết chặt tay, lao tới túm lấy cổ áo của Trạm Tiểu Dã, suýt nữa đã vung nắm đấm ra, song bị Sầm Từ cản lại.
Cuối cùng Tần Huân buông tay xuống, dù gì đối phương cũng là Trạm Tiểu Dã, anh hạ giọng dạy dỗ: “Nói tôi thì được, nhưng gièm pha phụ nữ thì có tài cán gì chứ?” “Nhưng tôi vẫn chỉ là trẻ con mà.” Giọng nói của Trạm Tiểu Dã quay trở về nhân cách thứ hai, cười khẩy với Tần Huân: “Anh đánh tôi, đánh một đứa bé mười tám tuổi.” Tần Huân hơi nheo mắt lại, một lúc lâu sau anh thả tay ra, nhưng vẫn dùng lực, khiến Trạm Tiểu Dã mất thăng bằng, cả người nghiêng ngả, lảo đảo.
“Anh cảnh sát, có người muốn sử dụng bạo lực anh cũng không quan tâm ư?” Giọng nói một lần nữa lại thay đổi, biến thành giọng châm biếm của đàn ông trung niên.
Bùi Lục bước vào, Sầm Từ ra hiệu, anh liền đứng lại cạnh cô, không tiếp tục tiến lên.
Như Bùi Lục đã từng nói, những năm qua anh xử lý rất nhiều vụ án, tội phạm tàn nhẫn, biến thái cỡ nào cũng đã từng thấy, nhưng như trường hợp của Trạm Tiểu Dã, thật sự anh mới gặp lần đầu.
Trong lúc này, Bùi Lục cảm thấy hình như mình đang phải đối mặt với ba người Anh nhớ trước đây Thang Đồ đã từng nhắc tới nhân cách phân liệt, bây giờ mới thấy tận mắt, đúng thật là quá khủng khiếp.
Thang Đồ luôn đứng canh gác ở hướng phòng ngủ chính, không dám rời khỏi đó, nhưng tất cả những gì xảy ra ở phòng ngủ phụ, cô đều có thể nghe thấy, bởi vậy cô vô cùng tức giận: “Sao có thể nói năng nghe chướng tại như vậy? Phải cho cậu ta một trận mới được.” Song lúc này, ai có thể ra tay được chứ?
Tần Huân là người muốn ra tay nhất, nhưng đã bị Sầm Từ cản lại.
Trạm Tiểu Dã tiếp tục dùng giọng nói của đàn ông trung niên khích bác Tần Huân: “Tôi nói cô ta như vậy, anh không vui à, anh cảm thấy tôi bôi nhọ cô ta, hay cảm thấy đầu mình đang mọc sừng? Ồ, tôi hiểu rồi, giám đốc Tân, anh thích cô ta đúng không?”
Tần Huân đứng nhìn chằm chằm Trạm Tiểu Dã ngồi bên dưới, so với ban nãy, cảm xúc của anh đã bình tĩnh lại rất nhiều.
Sầm Từ nhìn bóng lưng Tân Huân, trong lòng gợn sóng.
Rõ ràng cảm thấy anh đang che giấu một bí mật nào đó, rõ ràng biết anh không hề đơn giản, nhưng tại sao giây phút thấy anh ra tay vì cô, lòng cô lại dao động? Khoảnh khắc anh vung nắm đấm là vì cô sao? Sầm Từ thấy rối bời, thoáng qua là cảm xúc ngọt ngào chưa từng có.
“Bác sĩ Sâm, vậy cô thì sao? So với những vị khách nam cổ đã từng gặp, giám đốc Tần chắc hợp khẩu vị của cô lắm nhỉ?” Giọng nói của người đàn ông trung niên chuyển hướng sang Sầm Từ.
Có ý chọc tức cô.
Nhưng Sầm Từ nào dễ bị chọc tức như vậy? Cô mỉm cười nói: “Trạm Xương.” Bùi Lục và Tần Huân đều sửng sốt.
Ngay cả Trạm Tiểu Dã cũng ngẩn người.
Thang Đồ đứng trong phòng khách nói với vào bên trong: Gì mà Trạm Xương? Trạm Xương vẫn đang nằm im như chết trong phòng ngủ chính, ông ta không vào phòng ngủ phụ, cậu đừng dọa mình chứ?” Sắc mặt Trạm Tiểu Dã nhanh chóng quay về với vẻ bình thường, song trong đôi mắt mang theo hứng thú, nhìn chằm chằm Sầm Từ như nhìn một con thú: “Thú vị, thú vị lắm, cô nói tôi là ai?” “Nhân cách thứ ba của Trạm Tiểu Dã, Trạm Xương.” Sầm Từ thản nhiên nói.
Bùi Lục hít sâu một hơi, khẽ nói: “Sao có thể?” Tần Huân nheo mắt lại, lùi về phía sau hai bước quan sát cậu ta.
Trạm Tiểu Dã phá lên cười lớn, tiếng cười đó hoàn toàn không giống một cậu bé mười tám tuổi: “Tôi thích cái tên cô đặt cho tôi.” Tần Huân đi tới trước mặt Sầm Từ, thì thầm hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.
“Tôi không ngờ cậu ta lại có nhân cách thứ ba, càng không ngờ thứ ẩn giấu sâu nhất chính là nhân cách thứ ba này.” Sầm Từ thở dài.
Ban đầu tính cách thứ hai của Trạm Tiểu Dã luôn sống lặng lẽ, sau đó vì sự yếu đuối của nhân cách chính nên nhân cách bệnh lý mới bắt đầu xuất hiện rõ ràng hơn, đồng thời còn có dấu hiệu muốn thay thế nhân cách chính.
Sự thật chứng minh nhân cách thứ hai quả thật đã chi phối cơ thể Trạm Tiểu Dã trong suốt một khoảng thời gian dài, mãi cho đến tận buổi tối hôm nay khi nhân cách thứ hai điều khiển cơ thể Trạm Tiểu Dã giết Trạm Xương, trong tình thế cấp bách, nhân cách chính của Trạm Tiểu Dã buộc phải xuất hiện.
Nhưng không thể ngờ được hóa ra trong cơ thể của Trạm Tiểu Dã vẫn còn một nhân cách thứ ba, nó ẩn nấp sâu hơn, suy nghĩ hiểm độc hơn, mấy thứ mà nhân cách thứ hai giỏi như là lập kế hoạch, thì trước mặt nhân cách thứ ba cũng chỉ là trò trẻ con.
Nhân cách phân liệt, không một ai biết được quy luật ở trong đó, về việc có thể phân liệt thành bao nhiêu nhân cách cũng không thể có kết luận chính xác.
Trạm Xương là nút thắt trong lòng Trạm Tiểu Dã, nhân cách chính của cậu ta sợ Trạm Xương, đồng thời cũng oán hận Trạm Xương, nên nhân cách phân liệt mới hận thù ông ta, còn phần sợ hãi thì sao? Làm thế nào mới trở nên không sợ nữa? Vậy thì chỉ còn cách trở thành người đó.
Nhân cách thứ ba sinh đúng thời cơ của nó.
Chỉ khi bản thân trở thành Trạm Xương, Trạm Tiểu Dã mới hoàn toàn thoát khỏi bóng đen.
May mà trong phòng không sáng lắm, nếu không Trạm Tiểu Dã nhất định sẽ nhìn thấy mồ hôi trên trán Sầm Từ.
Mồ hôi lạnh túa ra vì sợ hãi.
Cô đã mắc một sai lầm, mà suýt nữa điều này đã tạo thành một sai lầm nghiêm trọng.
Sầm Từ không hề lơi là tình trạng của Trạm Tiểu Dã, không chỉ vì cậu ta là bệnh nhân của cô, mà còn là vì sau lần đến nhà cậu ta, mẹ Tiểu Dã và cô đã trò chuyện với nhau thêm lần nữa.
Hôm đó vào một buổi chiều, mặt trời không chói chang lắm, mẹ Tiểu Dã đến câu lạc bộ Môn tìm Sầm Từ, khi ấy trên người bà ta, chỉ có chiếc khăn lụa Hermès trên cổ là tươi tắn, còn những chỗ khác đều một màu tối, ngay cả chiếc túi trên tay cũng là màu đen.
Bà ta nhân lúc tới thẩm mỹ viện để đến tìm Sầm Từ.
Sầm Từ thấy nét mặt bà ta mệt mỏi, cũng biết bà hoàn toàn không có tâm trạng để mà đi thẩm mỹ viện, có lẽ đã rất lâu rồi bà không được nghỉ ngơi đàng hoàng.
Quả nhiên, mẹ Tiểu Dã nói với cô: “Bây giờ tôi bị mất ngủ nghiêm trọng, giật mình tỉnh giấc là không thể ngủ lại được.” Sầm Từ có thể hiểu tâm trạng bà ta.
Ngày hôm ấy tuyết trong vườn hoa vẫn chưa tan hết, Dương Tiểu Đào vun tuyết thành từng đống dưới gốc cây, tuyết tan sẽ tạo thành nguồn tưới tự nhiên cho cây.
Mẹ Tiểu Dã đứng trước cửa sổ nhìn ra cây tùng bách cao vút bên ngoài, nói: “Bác sĩ Sầm, phụ nữ một khi trở thành mẹ sẽ ích kỷ.
Tôi không cầu xin thứ khác, chỉ mong Tiểu Dã nhà mình có thể thoát khỏi bóng tối.” Bà ta quay người, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Còn hậu quả thế nào, tôi xin nhận hết.”
Đến hôm nay Sầm Từ vẫn nhớ ánh mắt khi ấy của mẹ Tiểu Dã, kiên quyết, mạnh mẽ.
Trong gia đình, không có người phụ nữ nào ngu ngốc đến nỗi, chồng mình đang làm gì, đã từng làm gì cũng không biết, dù có thể bà ta không biết rõ nhưng vẫn sẽ dự cảm được, vì con trai bà có thể nhẫn nhịn, nhưng cũng vì con trai bà sẽ từ bỏ tất cả.
Nên chữa khỏi cho Trạm Tiểu Dã là việc làm bắt buộc.
Nhưng chữa khỏi thế nào? Trạng thái lý tưởng nhất của nhân cách phân liệt chính là tiếp nhận.
Nhân cách chính tiếp nhận nhân cách bệnh lý, chung sống hòa bình với nhau, nhưng tình trạng của Trạm Tiểu Dã rất đặc biệt, nhân cách bệnh lý của cậu ta muốn thay thế nhân cách chính, nếu đã không còn đường thương lượng, vậy cách duy nhất chính là...
Giết chết nhân cách bệnh lý.