Lão Thái Quân cười gật đầu, coi như lúc trước chưa từng nghe Tôn thị nói cái gì sai.
Tần Tuệ Ninh ở bên cạnh chăm chú nhìn, rốt cuộc không kềm chế được, bèn kéo tay áo Tôn thị, rụt rè nói:
“Mẫu thân, người không dẫn con đi cùng sao? Con cũng nhớ ông bà ngoại lắm.”
Thật ra Tôn thị vốn hơi phân vân.
Tôn Vũ vừa tới đã nói Định Quốc công phu nhân muốn gặp đứa con gái yêu mà Tần Hòe Viễn vừa tìm lại được, nhưng cũng không nói muốn gặp Tần Tuệ Ninh là con gái nuôi. Thế nhưng bà ngẫm nghĩ, họ chỉ nói muốn gặp cháu gái, chứ cũng không nói muốn gặp người nào, mình cứ giả bộ hồ đồ, dẫn cả Tần Tuệ Ninh về.
“Đương nhiên là ta muốn dẫn cả con về rồi.”
Tôn thị dịu dàng vén tóc mai cho Tần Tuệ Ninh:
“Sáng ngày mai, chúng ta sẽ đi.”
Tần Tuệ Ninh kéo cánh tay Tôn thị mỉm cười làm nũng.
Ở bên cạnh, Lục tiểu thư ước ao nói:
“Đại bá mẫu, hôm nào có dịp, xin người cũng dẫn bọn cháu đến nhà Đại bá mẫu để được mở mang kiến thức. Nghe nói hoa viên của phủ Định Quốc công còn lớn hoa viên nhà chúng ta, cảnh sắc rất đẹp.”
Nhị phu nhân nghe vậy, trên khuôn mặt lộ vẻ khó coi, trừng mắt nhìn Lục tiểu thư, nhưng Lục tiểu thư không ngoan ngoãn nghe theo như thường ngày, mà đôi mắt sáng trên khuôn mặt đỏ ửng nhìn Tôn thị với vẻ mong đợi.
Nghe Lục tiểu thư nói, Tôn thị cảm thấy lâng lâng vui vẻ, gật đầu nói:
“Sau này có cơ hội, nhất định ta sẽ dẫn các cháu đi.”
“Dạ, đa tạ đại bá mẫu.”
Lục tiểu thư mỉm cười ngọt ngào.
Thấy vậy, lão Thái Quân cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng bọn nhỏ hồn nhiên ham chơi.
“Là thông gia, thường xuyên qua lại cũng tốt. Bây giờ Nghi tỷ nhi vừa trở về, hẳn là gặp ông bà ngoại có điều muốn nói. Lần sau các cháu đều đến, đều có cơ hội.”
Các cô nương đều vâng dạ thi lễ.
Thời gian một ngày này đối với Tần Nghi Ninh trôi qua đầy thú vị. Trong khi đó, có lẽ do ngày mai sẽ đến phủ Định Quốc công, Tần Tuệ Ninh học hành không được tập trung, khi giảng về phong thái lễ nghi, Chiêm ma ma bảo Tần Tuệ Ninh nhắc lại, nhưng mấy lần nàng ta vẫn không nhắc lại được, rốt cuộc Chiêm ma ma cũng đành thôi.
Hơn nữa, Tần Nghi Ninh còn phát hiện, Tần Tuệ Ninh luôn nhìn mình bằng đôi mắt oán hận, hình như mình có mối thù diệt môn với nàng ta vậy.
Buổi chiều, Tần Nghi Ninh vẫn theo thường lệ tới thư phòng ở ngoại viện nghe sư phụ giảng giải thi thư, buổi tối khi nàng trở lại Tuyết Lê Viện thì trời đã tối sầm.
Tần Nghi Ninh nghĩ ngày mai phải đi gặp Định Quốc công phu nhân, bởi vì không biết tính tình của bà ra sao nên trong lòng nàng hơi thấp thỏm. Dặn bảo Thụy Lan chuẩn bị y phục cho ngày mai xong, Tần Nghi Ninh lại thỉnh cầu Chiêm ma ma xem giúp, sau khi xác định tất cả đều ổn thỏa, nàng mới đi ngủ.
Tuy nhiên, nằm trên giường Bạt Bộ, nàng lại hồi tưởng tỉ mỉ những gì xảy ra ngày Bao ma ma tới.
Có câu “Vật họp theo loài, người sống theo bầy”, Bao ma ma là cánh tay đắc lực bên cạnh Định Quốc công phu nhân, đương nhiên cũng sẽ có vài phần khí khái của Định Quốc công phu nhân, lời nói và hành động càng có phần đồng hóa theo chủ tử.
Sau khi suy nghĩ một lượt những tình huống bị gây khó dễ có thể xảy ra, đồng thời nghĩ ra đối sách, Tần Nghi Ninh mới yên tâm ngủ thiếp đi.
Một đêm bình yên trôi qua.
Ngày hôm sau, sau khi thỉnh an lão Thái Quân, Tần Nghi Ninh trở về Tuyết Lê Viện rửa mặt, thay y phục.
Nàng chọn một chiếc áo gấm tay rộng màu hồng phấn, phối hợp với váy bát phúc (váy được may từ tám miếng vải) màu vàng nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng đỏ tươi, cổ áo bằng lông thỏ trắng. Màu sắc tươi tắn của y phục khiến Tần Nghi Ninh không mất đi sự mềm mại của một cô gái trẻ, cũng không mất đi vẻ tươi đẹp của thiếu nữ, mà từ chất liệu cho đến đường may khéo léo càng làm nổi bật vẻ đài các của tiểu thư con nhà quyền quý.
Đối với trang sức, Tần Nghi Ninh chọn bộ trang sức bằng ngọc bích do Tam thái thái tặng, gồm một đôi đinh hương xinh xắn và cây trâm có hoa văn hải đường.
Mái tóc Tần Nghi Ninh đen nhánh, kiểu tóc tùy vân thường kế kết hợp với cây trâm có hoa văn hải đường, làm nổi bật mái tóc đen nhánh và cây trâm tinh xảo quý giá.
“Ma ma, tuổi con không cần dùng son phấn phải không?”
Tần Nghi Ninh nhìn những chai lọ bày trên bàn, mùi thơm xông thẳng vào muỗi, khiến nàng hơi ngợp.
Chiêm ma ma chỉnh lại tóc mai cho Tần Nghi Ninh, cười nói:
“Cô nương như thế là rất tốt. Cô nương vốn có phẩm chất trời sinh, tuổi còn trẻ, không dùng son phấn trang điểm được. Tuy nhiên, ngoài trời lạnh lẽo, cô nương chỉ thoa thuốc mỡ thoang thoảng hương nhài lên mặt, tránh cho da bị khô.”
Tần Nghi Ninh cười gật đầu:
“Đều theo lời ma ma chỉ bảo.”
Đến phủ Định Quốc công, Tần Nghi Ninh chỉ dẫn theo một mình Thụy Lan. Vốn có thể dẫn theo một ma ma, nhưng Tần Nghi Ninh nhận thấy, Chúc ma ma là một người hiền lành ít nói, không thể giao công việc quan trọng, còn Chiêm ma ma lại không phải là người hầu của nàng nên đành thôi.
Hôm nay ra ngoài, Thụy Lan mặc một chiếc áo khoác ngắn màu lục, bên ngoài khoác một áo lông màu hồng phấn. Với một cô ái còn trẻ như nàng ta, mặc quần áo lòe loẹt như vậy trông cũng rất đỏm dáng.
“Cô nương, kiệu đã chuẩn bị xong. Đại phu nhân nói xe ngựa đậu ở nhị môn, đến cửa ngách phía tây đi ra ngoài. Trước hết, chúng ta đến nhị môn đổi xe ngựa.”
Tần Nghi Ninh lên kiệu, trong tay đang cầm một lò sưởi tay tinh xảo, Thụy Lan theo một bên chiếc kiệu, không bao lâu liền ra khỏi nhị môn.
Đổi một chiếc xe ngựa nhỏ, một lát sau đám người mới tới cửa ngách phía tây.
Bên ngoài cửa ngạch phía tây đã có một đoàn người xếp hàng dài.
Phu nhân của tướng gia muốn về nhà mẹ đẻ, lần này quang minh chính đại dẫn theo con gái, đương nhiên không có chuyện lên một chiếc xe ngựa vội vàng phóng đi. Lần này ra cửa, riêng xe dành cho chủ tử đã gồm hai chiếc có mui có tua cờ, phía sau là chiếc xe ngựa nhỏ không mui dành cho vú già được yêu thích, phía sau nữa là hai xe chở quà tặng, người hầu, người hộ vệ… tổng cộng ít nhất cũng mười mấy người.
Tần Nghi Ninh đạp lên một băng ghế màu đỏ kê chân, bước lên chiếc xe ngựa thứ nhất, vừa vén màn xe, chỉ thấy Tôn thị và Tần Tuệ Ninh đã ngồi sát vào nhau ở vị trí chính giữa, Kim ma ma thì ngồi ở bên hông, thấy Tần Nghi Ninh bước lên, vội hành lễ vấn an.
Tần Nghi Ninh đáp lễ Kim ma ma, rồi hành lễ với Tôn thị.
Hôm nay Tôn thị mặc một chiếc áo màu tím nhạt, bên ngoài khoác một áo choàng lụa rất đẹp và quý giá, khuôn mặt trang điểm khéo léo, hầu như không nhìn thấy vết tích của năm tháng, chỉ toát lên vẻ đoan trang tươi đẹp.
Tần Tuệ Ninh mặc y phục màu sắc rực rỡ ngoài sự tưởng tượng của Tần Nghi Ninh.
Tần Nghi Ninh ngồi đôi diện Kim ma ma, bắt đầu quang minh chính đại quan sát Tần Tuệ Ninh.
Áo choàng lụa khắc ti (lụa kesi, một loại tơ lụa cao cấp, tinh hoa của tơ lụa truyền thống Trung Quốc, rất đắt tiền, nổi danh “Một tấc khắc ti, một tấc vàng”), áo khoác ngắn bằng gấm Vân Nam màu xanh lam, màu sắc vô cùng thanh nhã. Nàng ta trang điểm cũng rất công phu, mày liễu tỉa sơ, son phấn thoa vừa phải, nhất là đôi môi đỏ mọng như cánh hoa hồng, phù hợp với hạt châu hồng ngọc trên khuyên tai, khiến dung mạo và cả thân hình người nàng ta đều sáng thêm vài phần.
Nàng ta ăn mặc và trang điểm như thế thật sự rất đẹp, bên cạnh vẻ đoan trang vốn có, càng hiện ra vài phần diễm lệ sắc sảo.
Có lẽ cảm thấy không được tự nhiên vì bị Tần Nghi Ninh quan sát, Tần Tuệ Ninh hơi nhíu mày hỏi:
“Tiểu Khê muội muội nhìn cái gì vậy?”
Môi đỏ mọng khẽ mở, hàm răng trắng muốt.
Tần Nghi Ninh cười nói:
“Tuệ Ninh cô nương ăn mặc như vậy rất xinh đẹp, ta không khỏi ngắm nhìn như ngây dại.”
“So ra vẫn kém vẻ đẹp trời sinh của Tiểu Khê muội muội.”
Trong lời nói của Tần Tuệ Ninh khó giấu vẻ ghen tỵ.
Nàng ta đã cố gắng hết sức không để dung mạo của mình thua kém Tần Nghi Ninh, bởi vì nàng ta nghĩ, nếu là lần đầu đến phủ Định Quốc công, nhất định Tần Nghi Ninh sẽ ăn mặc và trang điểm rất kỹ càng.
Nào ngờ, Tần Nghi Ninh lại không chút phấn son, đồ trang sức cũng không đeo?
Đáng giận nhất là, dung mạo của Tần Nghi Ninh trời sinh tươi đẹp và quyến rũ, dù không chút phấn son cũng vẫn động lòng người.
Vốn Tần Tuệ Ninh hơi kiêu ngạo, giờ đây ngồi đối diện Tần Nghi Ninh, mới nhận ra sự kiêu ngạo của mình tan tành như mây khói.
Bầu không khí hơi gượng gạo.
Kim ma ma khẽ ho khan một tiếng, nhìn thoáng qua Tôn thị hai mắt khép hờ nghỉ ngơi, cười nói:
“Tứ tiểu thư, tiểu thư lần đầu về thăm phủ Định Quốc công, lão nô giới thiệu phủ Định Quốc công cho cô nương được chứ?”
Thái độ của bà rất cung kính, không còn vẻ sốt ruột như lần đầu gặp mặt.
Tần Nghi Ninh biết những người này vốn quen thói đội trên đạp dưới, nhưng trong lòng cũng không giận, mà cảm kích cười nói:
“Đa tạ Kim ma ma, ta đang muốn thỉnh giáo bà đây.”
Kim ma ma thấp giọng giảng giải cho Tần Nghi Ninh.
Phủ Định Quốc công tuy là nhà quyền quý có công lao, nhưng là thi thư gia truyền, trong nhà quy củ cực kỳ nghiêm ngặt. Mặc dù quyền cao chức trọng, nhưng con cái trong nhà, đặc biệt là dưới sự quản lý của Định Quốc công và Định Quốc công phu nhân, cả ba thế hệ trong nhà, bất kể là người trong tộc hay là cùng tộc khác chi, đều chưa bao giờ làm ra chuyện tàn ác khi nam phách nữ.
Hơn nữa, điều khiến Tần Nghi Ninh cảm thấy ngạc nhiên và kính nể nhất là các tỷ muội ở phủ Định Quốc công đều rất đoàn kết. Những trò hục hặc, âm mưu hãm hại lẫn nhau, nếu bị Định Quốc công phu nhân bắt được, đều sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
“Định Quốc công phu nhân nói, nếu người một nhà không thể đoàn kết thì làm sao có thể chống đỡ ngoại xâm? Một gốc cây hoa, nhìn bên ngoài tươi tốt, nhưng rễ bên trong thối rữa thì cũng sống không được lâu đâu.”
Giọng Kim ma ma tràn ngập vẻ vinh hạnh.
Từ đáy lòng, Tần Nghi Ninh thật sự tán thành.
Như thế so ra, tướng phủ có phần xấu xa.
Người trong tộc của Định Quốc công chỉ có hai phòng, Tôn thị là trưởng nữ, nhưng xét trong họ thì bà chỉ ở hàng thứ ba, phía trên Tôn thị còn có hai huynh trưởng rất sủng ái Tôn thị.
“Đại cữu và Nhị cữu của cô nương đều là võ tướng có năng lực đối kháng Đại Chu, hôm nay hẳn là không ở trong phủ, tuy nhiên hai cữu mẫu đều ở đó. Tỷ muội trong tộc có sáu người, có năm tiểu gia, người nhiều tuổi nhất là Đại gia hôm qua đến quý phủ đưa thiếp mời.”
Kim ma ma giải thích sơ qua về tình hình và sinh hoạt trong phủ, lại nói về người trong họ tộc trong phủ Định Quốc công, Tần Nghi Ninh đều ghi nhớ kỹ càng.
Khi xe ngựa đi tới phủ Định Quốc công, Tần Nghi Ninh đã hiểu đại khái về tình hình và sinh hoạt trong phủ.
“Cô nãi nãi đã trở về!”
Từ ngoài xe ngựa có tiếng reo vui của người hầu, sau đó có người vào phủ thông báo:
“Mau đi báo cho lão phu nhân, đại cô nãi nãi và biểu tiểu thư đã trở về.”
Màn xe được vén lên, đám người hầu bưng băng ghế gỗ sơn đỏ kê chân tới, Kim ma ma nhảy xuống đầu tiên, rồi đỡ Tôn thị xuống xe ngựa, Thái ma ma và Bích Đồng đỡ Tần Tuệ Ninh, còn Thụy Lan đỡ Tần Nghi Ninh.
Lên bậc thềm, vào cửa hông, đoàn người vừa qua khỏi nghi môn đã thấy phía trước có hai vị phu nhân dẫn theo một đám thiếu nữ ùn ùn ra đón.
“Ta nói đợi lát nữa hãy tới, nhưng Nhị tẩu tử của muội muốn tới sớm một chút chờ đợi, nói các ngươi lập tức sẽ đến ngay, dịp này không thể thiếu chúng ta được.”
Người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút cầm tay Tôn thị, vô cùng thân thiết nói:
“Ái chà, tay ấm áp quá!”