Giọng thiếu nữ lanh lảnh, mọi người nghe xong đều bật cười.
Tần Nghi Ninh ở một bên yên lặng nhìn, có thể cảm nhận được sự hoan nghênh của gia đình này đối với các nàng.
Một thiếu nữ cũng mặc áo choàng đỏ như Tần Nghi Ninh chớp đôi mắt to tròn nhìn nàng đã lâu.
Rốt cuộc dường như không kềm được sự tò mò, nàng bước tới gần Tần Nghi Ninh, giọng hơi sợ hãi, thi lễ rồi nói:
“Chào tỷ tỷ, muội là Tôn Linh. Tỷ là Nghi Ninh tỷ tỷ phải không?”
Tần Nghi Ninh vội vã đáp lễ:
“Chào Linh tỷ tỷ, muội là Nghi Ninh.”
Tôn thị nghe tiếng quay đầu lại, cười nói:
“Xem ta kìa, gặp tẩu tử chỉ lo nói mà quên cả giới thiệu. Nghi tỷ nhi, sao còn chưa hành lễ với Đại cữu mẫu và Nhị cữu mẫu của con?”
Tần Nghi Ninh liền mỉm cười với Tôn Linh, theo quy củ mà Chiêm ma ma dạy bảo mấy ngày nay, hành lễ với Đại thái thái và Nhị thái thái.
“Đại cữu mẫu, Nhị cữu mẫu mạnh khỏe.”
“Ôi chao!”
Nhị cữu mẫu Khổng thị kéo hai tay Tần Nghi Ninh, ngắm nghía một hồi, rồi tấm tắc khen:
“Quả thật là người ngọc tạc thành, ai cũng nói Thất biểu tỷ cháu ở công phủ chúng ta là rất xinh đẹp, nhưng so ra cũng không bằng cháu!
“Nhị cữu mẫu quá khen, chẳng qua là mẫu thân thương yêu cháu, đã dành thời gian trang điểm cho cháu thôi.”
Tần Nghi Ninh mỉm cười, cụp mắt xuống, giọng nói dịu dàng, êm ái, dáng dấp thoạt nhìn hết sức nhu thuận.
Nghe vậy, Tôn thị rất vui vẻ, lại kéo tay Tần Nghi Ninh vỗ vỗ, rất ra dáng mẹ hiền con hiếu, không còn đối xử lạnh nhạt với nàng như trước.
Vốn bị lạnh nhạt từ lâu, Tần Tuệ Ninh lạnh lùng nhìn Tôn thị dẫn Tần Nghi Ninh và hai người mợ ân cần chào hỏi, trong lòng như bị ai rót một gáo dầu sôi vào, một lúc lâu mới điều chỉnh được cảm xúc.
“Đại cữu mẫu, Nhị cữu mẫu mạnh khỏe.”
Tần Tuệ Ninh cũng hành lễ.
Dường như lúc này mới chú ý tới nàng, Đại cữu mẫu quan sát kỹ càng cách ăn mặc mộc mạc và trang điểm đậm đà của nàng, như cười như không gật đầu, nhưng không nói nhiều.
Nhị cữu mẫu lại ngắm nghía cách ăn mặc của Tần Tuệ Ninh, rồi cười nói một câu:
“Tuệ tỷ nhi trổ mã càng xinh đẹp ra.”
Tần Tuệ Ninh mừng thầm, đoan trang nói:
“Nhị cữu mẫu đừng chế nhạo cháu, có Thất biểu tỷ và Tiểu Khê muội muội như châu ngọc ở bên, chúng ta đều trở thành đất đá tầm thường mà thôi!”
Nói xong, nàng che miệng cười.
Tuy lời này có vẻ khiêm tốn, nhưng nếu những tỷ muội khác có lòng đố kỵ, thì chẳng phải sẽ khơi dậy mâu thuẫn?
Đại cữu mẫu và Nhị cữu mẫu nhìn nhau, vẫn không nói gì.
Dường như các tỷ muội ở phủ này không dễ bị chia rẽ như cô nương ở tướng phủ, ai nấy đều nhìn xuống, làm như không nghe thấy.
Tần Nghi Ninh thầm buồn cười, Tần Tuệ Ninh đã biết gia phong của phủ Định Quốc công thế nào rồi, mà còn giở mánh khóe như vậy, thực sự là không ra sao cả.
Tần Tuệ Ninh cố tình thể hiện tỷ muội hòa thuận, liền nắm lấy cánh tay Tần Nghi Ninh, cười nói:
“Tiểu Khê muội muội, để ta giới thiệu mọi người với muội.”
Chỉ vào thiếu nữ mặc áo choàng hồng nhạt cổ lông thỏ trắng đứng bên cạnh Đại cữu mẫu, Tần Tuệ Ninh nói:
“Vị này là Thất biểu tỷ, hơn chúng ta ba tuổi, đã đính hôn với công tử của Lữ đại học sĩ, vài ngày nữa sẽ thành hôn.”
“Chào Thất biểu tỷ.”
Tần Nghi Ninh không để tâm đến cách xưng hô của Tần Tuệ Ninh, mỉm cười hành lễ với Thất tiểu thư (họ Tôn).
Thất biểu tỷ đáp lễ, nói:
“Chào Nghi Ninh muội muội.”
Tần Tuệ Ninh lại giới thiệu người mặc áo choàng màu ngọc bích, đội mũ màu lam nhạt vừa rồi và người mặc đồ đỏ chủ động nói chuyện với Tần Nghi Ninh, lần lượt giới thiệu:
“Đây là Cửu biểu tỷ, Thập biểu tỷ và Thập Nhất biểu muội. Năm nay Thập biểu tỷ và Thập Nhất biểu muội cũng đều mười bốn tuổi.”
Tần Nghi Ninh lại lần lượt hành lễ, Cửu biểu tỷ và Thập biểu tỷ và Thập Nhất biểu tỷ đều đáp lễ.
Thập Nhất tiểu thư kéo áo Tần Nghi Ninh, lại tự nhìn mình, cười nói:
“Xiêm y của biểu tỷ và muội có chất liệu như nhau, có thể thấy là chúng ta có duyên với nhau.”
Quay đầu lại, nhìn Tần Tuệ Ninh bằng đôi mắt to tròn như mắt mèo con, nàng hiếu kỳ nghiêng đầu hỏi:
“Chẳng lẽ Tuệ Ninh biểu tỷ không biết tên của Nghi ninh biểu tỷ? Sao cứ luôn miệng gọi là “Tiểu Khê muội muội”, “Tiểu Khê muội muội” vậy?”
Tần Tuệ Ninh nghe vậy, khuôn mặt tươi cười trở nên cứng đờ. Nàng ta thầm mắng Thập Nhất tiểu thư chẳng qua là một thứ nữ mà cũng dám hỏi khó mình.
Tôn thị đang nói chuyện phiếm với Đại cữu mẫu và Nhị cữu mẫu, nghe động tĩnh phía bên này cũng hơi bất mãn.
Bầu không khí nhà mẹ đẻ của Tôn thị khác hẳn bên nhà chồng, tuy gả cho Tần thừa tướng là chuyện vô cùng nở mày nở mặt, nhưng bầu không khí nhà chồng vẫn luôn làm bà canh cánh trong lòng. Mặc dù có lúc bà nghĩ nhà chồng hành động như vậy cũng không có gì không tốt, nhưng bà biết người bên nhà mẹ đẻ mà thấy được thì sẽ chướng mắt, nhưng Tần Tuệ Ninh cứ hết lần này tới lần khác vạch áo cho người xem lưng.
Trước đó lúc ở tướng phủ, Tôn thị cũng không cảm thấy cách xưng hô của Tần Tuệ Ninh là không thích hợp, nhưng hôm nay đứng trong phủ Định Quốc công, bà lại cảm thấy phẫn nộ.
Nhưng bà cũng không tiện trực tiếp răn dạy Tần Tuệ Ninh trước mặt mọi người.
Giữa lúc này, Tần Nghi Ninh mỉm cười kéo tay Tần Tuệ Ninh, dịu dàng giải thích:
“Thập Nhất biểu muội có điều không biết, trước đây ta lưu lạc bên ngoài, từng được dưỡng mẫu cưu mang. Dưỡng mẫu nhặt được ta bên dòng suối, do đó đặt tên cho ta là Tiểu Khê. Tuệ Ninh cô nương là người tri ân báo đáp, hai chúng ta đã từng lén ước định, thường xuyên gọi ta là Tiểu Khê, để bất cứ lúc nào cũng nhắc nhở ta không quên ơn dưỡng dục tám năm của dưỡng mẫu.”
Nghe vậy, Thập Nhất biểu muội rất cảm động, ánh mắt tràn ngập hơi nước, gật đầu:
“Thật khổ thân Nghi Ninh tỷ tỷ!”
Các tỷ muội khác đều vây lại, tuy hiếu kỳ đối với những chuyện Tần Nghi Ninh đã trải qua ở bên ngoài, nhưng lúc này mấy lời của nàng cũng làm lay động trái tim họ.
Nhưng thật ra không ai nhớ tới câu nói nhằm gây chia rẽ mà Tần Tuệ Ninh vừa khơi lên.
Tôn thị thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, đối với việc Tần Nghi Ninh cư xử đầy hiểu biết và vì đại cục như vậy, bà cảm thấy hết sức dễ chịu.
Đại cữu mẫu nhướng mày, ánh mắt tinh tường lại quan sát Tần Nghi Ninh, dịu dàng nở nụ cười.
Nhị cữu mẫu kéo tay Tôn thị:
“Chúng ta đến Xuân Hi Đường trước đã rồi nói chuyện cũng không muộn. Giờ này hẳn là mẫu thân cũng đã chờ sốt ruột rồi.”
Tôn thị vội gật đầu:
“Đúng rồi, đứng thêm một lúc nữa là Đại tẩu sẽ bị đông lạnh mất, mắc phải cảm mạo phong hàn, Đại ca mà biết, lại tức giận bọn muội.”
“Ngươi là đồ khỉ nhỏ! Tự dưng ngươi chế giễu ta! Bọn nhỏ sẽ bắt chước ngươi nói năng lung tung!”
Đại cữu mẫu cười mắng.
Các cô nương và tỳ nữ đều cười rộ lên.
Trong bầu không khí vui vẻ, Tần Nghi Ninh cũng không kìm được nụ cười, đoàn người vui vẻ đi tới cổng Thùy hoa.
Phủ Định Quốc công là một tòa nhà lớn năm gian thất, mặt trước rộng thoáng và chiều sâu rất dài. Nghe nói, tòa nhà này là vương phủ tiền triều, về sau bởi vì tổ tiên của Tôn gia lập được chiến công hiển hách nên được hoàng đế ban thưởng.
Mặc dù trời đã vào đông, vạn vật xơ xác, nhưng lâm viên tinh xảo trong phủ vẫn khiến Tần Nghi Ninh nhìn không rời mắt. Không cầm lòng được, nàng vừa đi vừa tưởng tượng khi mùa hạ tới, cảnh vật nơi này còn đẹp đẽ đến mức nào.
Thấy Tần Nghi Ninh thích thú, các biểu tỷ muội của nàng đều mỗi người một câu giới thiệu với nàng, nhiệt tình như nghênh đón khách quý, không mảy may tỏ ra kiêu ngạo.
Lúc này, Tần Tuệ Ninh đi theo bên cạnh bọn họ, như thể làm nền, nụ cười trên khuôn mặt hơi cứng nhắc, nhưng vẫn duy trì tác phong như trước. Thái ma ma và Bích Đồng theo bên cạnh dìu nàng ta thấp giọng nói chuyện để nàng ta giải buồn, mới khiến tâm trạng phiền muộn của nàng ta khuây khỏa một chút.
Mọi người đi thẳng tới Xuân Hi Đường, nơi ở của Định Quốc công phu nhân, phía xa xa là nha hoàn và vú già ra nghênh đón, lại có tỳ nữ đi vào thưa lại.
Tần Nghi Ninh vừa bước vào cửa Xuân Hi Đường đã thấy chiếc rèm che cửa độn bông bằng gấm màu xanh ngọc kèm những thanh trúc vén lên, một người đàn bà da dẻ tươi tốt tuổi chừng sáu mươi, mặc áo khoác điểm hoa tay rộng màu tím sẫm, đầu đội mũ da cáo màu tím dẫn đầu đi ra. Theo sau bà là một đám nha hoàn, vú già nối đuôi nhau đi ra, theo xuống bậc thềm.
Người đàn bà này vóc người cao gầy, trên mặt đã bắt đầu có nếp nhăn, giữa chân mày có một đường hằn mờ mờ hình chữ xuyên (川) trông có vẻ nghiêm khắc, nhưng Tần Nghi Ninh biết, người thế này thường xuyên nhíu mày, có thể thấy thường ngày bà phải lo liệu rất nhiều thứ. Bà có đôi mày dài và cặp mắt hiền từ, dáng đi đoan trang, sống lưng thẳng tắp, thoạt nhìn là một phu nhân hết sức thông minh lanh lợi.
Hầu như vừa liếc mắt, Tần Nghi Ninh có thể xác định đó là Định Quốc công phu nhân, ngoại tổ mẫu của nàng. Lại nhìn Bao ma ma theo bên cạnh bà, nàng càng có thể khẳng định suy đoán của mình là đúng.
Trong lúc Tần Nghi Ninh quan sát Định Quốc công phu nhân, Định Quốc công phu nhân cũng quan sát nàng.
Trong một đám cô nương, tuy Tần Nghi Ninh cũng mặc áo choàng đỏ như Thập Nhất biểu tỷ, cũng không son phấn đậm đà rực rỡ như Tần Tuệ Ninh, mà nàng cũng không cao gầy như Cửu biểu tỷ, nhưng Định Quốc công phu nhân chỉ cần liếc nhìn đã nhận ra nàng.
Đó không phải vì khuôn mặt nàng xa lạ, cũng không phải vì nàng có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, mà vì sự sắc sảo toát ra trên người nàng, đồng thời lại có khí thế tao nhã từ bên trong.
Nhìn vào dung mạo tươi đẹp, là đủ biết nàng thông tuệ hơn người. Nhìn dáng người nàng, cũng biết nàng lễ độ và có khí phách. Nàng như một thanh bảo kiếm còn nằm trong vỏ, muốn bộc lộ tài năng là có thể bộc lộ tài năng, mà muốn tao nhã cũng có thể tao nhã.
Định Quốc công phu nhân là người thông tuệ và lịch duyệt như vậy, còn loại mỹ nhân nào mà bà chưa từng nhìn thấy?
Từ lâu, ở cái nhìn đầu tiên khi gặp người, bà đã không còn chú trọng về dung mạo.
Nhìn thấy dáng vẻ của Tần Nghi Ninh, trong lòng bà hết sức vui mừng. Hơn nữa, không giống như Tôn thị, bà không nghi ngờ thân phận của Tần Nghi Ninh mà có thể khẳng định, đứa bé này là do Tôn thị sinh ra.
Cháu ngoại của bà ưu tú như vậy, làm sao Định Quốc công phu nhân không ưa thích?
“Đây là Nghi tỷ nhi ư? Mau tới đây với ngoại tổ mẫu!”
Định Quốc công phu nhân giơ hai tay ra chào đón.