Trong căn phòng tối đen như mực với vách tường loang lổ, trên sàn nhà xi măng lạnh lẽo nước tiêu vung vãi khắp nơi. Trong đông nước bản ở chân tường rải rác mây hộp mì ăn liên, vỏ chai nước suôi cùng rác rưởi, bôc ra mùi chua lòm.
Ở giữa bãi nước bẩn như thế có một thằng bé đang ngồi, phần quần dưới mông đều ướt hêt, không phân biệt được là dính nước bản hay là cứt đái.
Một người đàn ông khuất sáng đi tới, mặt mũi gã ta chỉ có những đường nét chung chung không rõ ràng, còn lại là một mảnh đen kịt, chỉ thây gã ta đưa tay cởi thăt luring ra.
Tới rồi, lại tới rồi, mỗi lần như thế bọn chúng đều đi tiểu vào mặt thằng bé.
Thằng bé nhắm chặt hai mắt và môi lại, chuẩn bị nghênh đón mùi khai thổi quen thuộc...
Sợ Chiêu Dương đột nhiên kinh hoàng ngồi bật dậy từ trên giường, dồn dập thở dôc.
Bốn giờ sáng, ánh sáng mờ mờ bên ngoài xuyên qua lớp rèm cửa sổ đã có thể thấy rõ tảt cả bên trong căn phòng ngủ.
Lại gặp ác mộng rồi
Hô hấp của Sở Chiêu Dương dần ổn định trở lại, anh vùi đầu vào đôi bàn tay rồi hung hăng quẹt hêt mô hôi lạnh trên mặt đi.
Sở Chiêu Dương đã không ngủ được nữa, anh đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nước chảy dọc theo định đầu men theo da thịt anh xuống phía dưới rồi uốn lượn trên bộ ngực và cơ bụng cường tráng.
Anh dùng hai tay lau nước trên mặt đi và gạt cơn ác mộng vừa rồi ra khỏi tâm trí mình.
Lúc anh bảy tuổi từng bị bắt cóc, đoạn ký ức tối tăm kia đã trở thành cơn ác mộng luôn bám theo anh hăng đêm.
Thời gian đầu đêm nào anh cũng gặp ác mộng cả đêm, mất ngủ, trầm cảm, lúc gặp bác sĩ tâm lý cũng không nói chuyện.
Bây giờ thì khá hơn chút, mỗi lần ác mộng đều rất ngắn và ở trong phạm vi anh có thể chịu được, chỉ là giấc ngủ vẫn không được yên, đường như nó đã trở thành thói quen.
Bảy giờ sáng, sau khi thu dọn ổn thoả, Sở Chiêu Dương lái xe đến công ty.
Lái chiếc SUV đen đậu vào bãi đỗ xe ở dưới công ty xong, Sở Chiêu Dương đang đi về phía cửa công ty thì đột nhiên phía trước có một cô gái lao thăng vào lòng anh.
Sở Chiêu Dương nghĩ, cô gái này có phải quá nhiệt tình hay không. Anh nhìn thì cũng đẹp trại và ưu tú, nhưng lân đầu tiên gặp đã ôm ôm âp âp như thẻ có phải là không hay lăm không? Con gái cũng nên dè dặt chút chứ.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hai chân của ạnh chàng lại giống như đóng đinh ở trên mặt đất. Cô gái vừa xông tới, cả người côây giông như đều được tăm trong ánh mặt trời, mang theo hơi thở của năng mới.
Giống như... một mặt trời nhỏ, ấm áp. Sở Chiêu Dương đưa tay kéo kéo nới chiếc cà vạt trên cổ ra, yết hầu khẽ trượt.
Cơ thể vừa mới trải qua cơn ác mộng, vốn đã lạnh lẽo thẩu xương, lúc này cực kì cực kì muôn được mặt trời sưởi âm, muôn biêt cái cảm giác được ôm mặt trời vào ngực là như nào.
Ủm, anh có thể miễn cưỡng... miễn cưỡng cho phép cô gái này đến gần mình, một lát thôi đủ để thỏa mãn nguyện vọng của cô ấy là được rôi.
Mới vừa quyết định xong thì lại thấy cô gái kia chỉ tay vào mình, hô lên: “Mau ngăn anh ta lại!”
Sở Chiêu Dương ngần ra và vẫn duy trì động tác giang hai cánh tay chuẩn bị nghênh đón cô gái kia vào lòng. Anh mắt anh nhanh chóng lây lại tiêu cự, cuỏi cùng cũng chú ý tới phía trước cô gái còn có một tên đàn ông mặc jacket màu xám đang chật vật chạy trôn. Trong tay gã còn năm chặt một cái ví cảm tay màu xanh đậm.
Tên trộm thấy Sở Chiêu Dương chặn mất đường liền quẹo sang hướng khác để chạy.
Sở Chiệu Dương híp mắt lại nhanh chóng nhấc chân lên đạp ngã cái tên đó. Đồng thời, Cổ Niệm cũng xông tới, một tay túm lây cổ tay tên trộm, một tay cô lây cái còng bên hông ra.
Tên trộm nhân cơ hội này, đột nhiên hất mạnh cô sang bên cạnh.
Cổ Niệm không phòng bị, cứ tưởng sắp bị quăng ngã trên đất thì đột nhiên lại va vào một cái ôm vững chắc.