“Đồng Đồng, còn chuyện gì nữa sao?” Phó Dẫn Tu dường như không biết Minh Ngữ Đồng đang nổi giận, vẻ mặt vô tội hỏi.
“Nếu như anh còn như vậy, tôi sẽ giận đấy!” Minh Ngữ Đồng đè thấp giọng, nghiến răng nói.
Người đàn ông này chính là cố ý gọi cô như vậy trước cửa công ty, muốn cho tất cả mọi người biết quan hệ của bọn họ.
Đợi đã, bọn họ đâu có quan hệ gì?
Từ giây phút Phó Dẫn Tu gọi hai chữ “Đồng Đồng”, cả công ty đã lan truyền tin đồn cô và anh là một cặp. Minh Tịnh Sơn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm chắc chắn cũng nghĩ như vậy.
“Đừng tức giận! Đừng tức giận!” Phó Dẫn Tu vội vàng kéo tay cô dỗ dành.
Minh Ngữ Đồng: “...”
Cô nghiến răng nghiến lợi hất tay ra. Người đàn ông này không thể yên lặng được hay sao!
“Anh còn không đến công ty đi?” Minh Ngữ Đồng nhướn mày, thật muốn mau chóng đuổi anh đi.
“Được, được, được. Anh đi đây!” Phó Dẫn Tu vội nói rồi khởi động xe.
Đúng lúc này, Minh Tịnh Sơn lại đi đến, “Giám đốc Phó, sao cậu lại ở đây?”
Ông giả vờ nhìn Minh Ngữ Đồng, nghi ngờ hỏi: “Lẽ nào cậu đưa Đồng Đồng đến sao?”
Phó Dẫn Tu xuống xe, khách sáo nói với Minh Tịnh Sơn: ”Không phải. Cháu không đưa Ngữ Đồng đến đây.”
Minh Ngữ Đồng vừa mới thở phào một hơi thì đã nghe thấy Phó Dẫn Tu nói: “Cô ấy không cho cháu đưa đến công ty, cháu đành phải bám theo sau.”
Minh Ngữ Đồng: “...”
Vừa rồi cô đúng là thở phào quá sớm mà.
“Ồ?” Minh Tịnh Sơn vừa mừng vừa oán trách nhìn Minh Ngữ Đồng “Quan hệ của con và giám đốc Phó tốt như vậy sao không nói với ba? Con đúng thật là!”
Phó Dẫn Tu chớp thời cơ nói: “Bác trai, đừng khách sao như vậy, cứ gọi cháu là Dẫn Tu là được.”
Xưng hô thân thiết như vậy sao?
Ông ta không biết những người có quan hệ thân thiết với Phó Dẫn Tu gọi anh thế nào, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra mấy người có thể có quan hệ thân thiết với anh.
Từ khi Phó Dẫn Tu đến thành phố B, ông ta chưa từng nghe thấy có ai gọi anh như vậy.
“Ha ha, vậy tôi không khách sáo nữa.” Minh Tịnh Sơn cười ha hả, “Dẫn Tu, ha ha ha ha!”
Trước mặt Minh Tịnh Sơn, Phó Dẫn Tu cười cực kỳ xán lạn.
Minh Ngữ Đồng nhíu mày, cách làm lúc trước của Phó Dẫn Tu chỉ khiến cô cảm thấy bất lực. Nhưng bây giờ anh chưa chào hỏi đã nói với Minh Tịnh Sơn như vậy, cũng không hỏi ý kiến của cô.
Minh Ngữ Đồng nén giận, không khách khí nói: “Tôi còn rất nhiều phải làm, thứ lỗi không tiếp chuyện được.”
Nói xong, cô cũng không thèm quan tâm phản ứng của Minh Tịnh Sơn, xoay người bỏ đi luôn.
Phó Dẫn Tu căng thẳng, anh biết Minh Ngữ Đồng đã tức giận. Đều trách anh quá nóng vội, nghĩ rằng cho dù vẫn chưa thể đường đường chính chính xuất hiện với tư cách là người đàn ông của Minh Ngữ Đồng thì ít nhất cũng phải để mọi người biết bây giờ anh đang theo đuổi cô. Để cho những người có ý đồ với cô phải cân nhắc, chủ động rút lui là tốt nhất.
Hôm nay gặp Minh Tịnh Sơn, anh liền nghĩ thể hiện ý đồ của mình với ông ta, như thế ít nhất ông ta sẽ không nôn nóng bắt Minh Ngữ Đồng đi xem mắt. Trong mắt của một người hám lợi ích như Minh Tịnh Sơn, xét về mọi mặt, anh là người hiếm có ai sánh được. Có anh trồng cây si ở đây, Minh Tịnh Sơn chắc chắn sẽ không để ý đến đám người xấu xí ngoài kia.
Phó Dẫn Tu lo lắng nhìn Minh Ngữ Đồng, anh muốn giải thích nhưng cũng không dám hô to “Đồng Đồng” như hồi nãy.
Minh Tịnh Sơn ở bên cạnh cười gượng, “Ha ha, cô con gái này của tôi điểm nào cũng tốt, chỉ có điều luôn suy nghĩ đến công việc.”
“Cháu biết.” Phó Dẫn Tu nở nụ cười vô cùng ấm áp, “Cháu thích cô ấy như vậy.”
Nếu như ban nãy thái độ của Phó Dẫn Tu có chút mờ ám, khiến cho Minh Tịnh Sơn suy nghĩ viển vông thì bây giờ câu nói này đã thể hiện rõ thái độ của anh.
“Con gái tôi bề ngoài mạnh mẽ độc lập, nhưng thật ra bên trong vẫn ẩn chứa tính cách của một cô gái nhỏ, khá ương bướng.”
“Cháu thích như vậy.” Phó Dẫn Tu cười nói.
Minh Tịnh Sơn không nhịn được cười lớn, “Vậy nếu Dẫn Tu có thời gian thì đến nhà chúng tôi chơi. Nếu như Ngữ Đồng giở tính khí khó chiều, cậu cứ nói với tôi, tôi sẽ dạy bảo nó!”