“Không lẽ thời gian lâu quá, cô ấy không muốn đợi nữa nên đã ngủ rồi sao?”
Chính vào lúc Phó Dẫn Tu chán nản hối hận, sớm biết thế đã không soi gương lâu như vậy thì cuối cùng Minh Ngữ Đồng cũng bắt máy.
Minh Ngữ Đồng vừa ấn mở, liền nhìn thấy Phó Dẫn Tu gần như cởi trần, ngược lại gương mặt của anh chỉ lộ ra vị trí bên dưới mũi.
Phó Dẫn Tu đưa ống kính tập trung lên phần bụng và đường nhân ngư của mình.
Minh Ngữ Đồng: “...”
Anh cứ nằng nặc đòi cô gọi video call chính là vì muốn cô nhìn thấy vóc dáng của anh.
Thấy Minh Ngữ Đồng đơ mặt một lúc, Phó Dẫn Tu vội giả vờ như vô ý xoay chuyển ống kính, cho ống kính nhắm chuẩn vào mặt mình.
“Đồng Đồng.”
Minh Ngữ Đồng mặc một bộ áo ngủ lông xù, mái tóc dài tùy ý buộc lên tạo thành một búi tỏi nhỏ phía sau gáy. Phó Dẫn Tu nhìn không nỡ rời mắt, dáng vẻ này của Minh Ngữ Đồng thật sự rất đáng yêu.
“Tối qua sao không thấy em mặc bộ này?”
Tối qua cô mặc một bộ đồ ngủ bằng bông bình thường.
Minh Ngữ Đồng cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ này của mình, không tự tin lắm hỏi: “Không đẹp sao?”
“Không, rất đẹp!” Phó Dẫn Tu mỉm cười, “Rất đáng yêu!”
“Hôm nay tôi đưa Cảnh Thời đến trung tâm mua sắm, đúng lúc nhìn thấy bộ đồ ngủ gia đình này nên đã mua một bộ với Cảnh Thời.” Minh Ngữ Đồng ngượng ngùng giải thích, kéo kéo lại vạt áo. Nếu biết tối nay phải video call với anh thì cô đã không mặc bộ này rồi.
Phó Dẫn Tu sợ cô không tin, liền dùng ngữ khí kiên định nói: “Thật sự rất đáng yêu!” Anh nhìn cô, giật giật khóe miệng, nói: “Em có thể đội mũ lên được không?”
Minh Ngữ Đồng khó hiểu nhìn anh.
Phó Dẫn Tu mong đợi nói: “Trên mũ còn có hai cái tai, em đội lên nhất định rất đáng yêu.”