Minh Ngữ Tiền mỉa mai nhếch miệng cười: “Chị, chị thấy chưa? Chú rõ ràng nhìn thấy chúng ta nhưng lại giả vờ không nhìn thấy. Em nhìn dáng vẻ của chú, chắc chắn là đang chột dạ.”
“Xem chú nói thế nào đã, đừng vội kết luận.”
“Được rồi!” Minh Ngữ Tiền bĩu môi, cùng Minh Ngữ Đồng đi về phía cả nhà Minh Tịnh Thủy.
Động tác rõ ràng của bọn họ khiến Minh Tịnh Thủy không thể tiếp tục giả vờ nữa. Lúc nãy khi vừa bước vào, Minh Tịnh Thủy đã tìm Minh Ngữ Tiền và Minh Ngữ Đồng rồi. Nhìn thấy hai người họ trong đám đông, ông ta lại âm thầm đưa mắt đi, thấy Minh Ngữ Đồng và Minh Ngữ Tiền dường như không nhìn thấy bọn họ, liền lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lúc này nhìn thấy Minh Ngữ Tiền và Minh Ngữ Đồng lại đi qua, tim ông ta lại nhảy lên, hoàn toàn không biết nên đối diện thế nào với hai người bọn họ.
“Chú, thím.” Minh Ngữ Tiền gọi, trực tiếp làm lơ Minh Tư Liên.
Cậu có thể nhẫn nhịn không giáo huấn cô ta ở đây, nhưng chỉ làm được đến đó. Bảo cậu giả vờ không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười với Minh Tư Liên là điều tuyệt đối không thể!
Minh Ngữ Đồng cũng chỉ chào hỏi hai vợ chồng Minh Tịnh Thủy.
Trong lòng Minh Tịnh Thủy hồi hộp. Hai chị em này chẳng lẽ đã biết được gì rồi sao?
Nếu không, với tính cách của Minh Ngữ Đồng, sẽ không ở chỗ đông người thế này công khai làm cho Minh Tư Liên mất mặt. Dù cho trước kia Minh Tư Liên từng làm sai nhưng con bé cũng đã bị trừng phạt.
Vì chột dạ nên trên mặt Minh Tịnh Thủy không khỏi lộ ra vài phần tâm tư.
“Lúc nãy sao chú không gọi bọn cháu thế?” Minh Ngữ Tiền mỉm cười hỏi.
“Đâu có đâu.” Minh Tịnh Thủy giả ngốc, “Lúc nãy chú vẫn còn đang tìm hai đứa. Có lẽ lúc nãy lướt qua hai đứa mà chú lại không phát hiện.”
Minh Ngữ Tiền mỉm cười.
Trước khi ông ta không nói được gì nữa, Phương Thiên An vội hỏi Minh Ngữ Đồng, “Ngữ Đồng, con vẫn ổn chứ? Xảy ra chuyện, thím cũng không dám gọi điện thoại cho con, sợ con đang buồn bực, lại làm phiền con. Hơn nữa thím nghĩ, dù có hỏi con cũng không giúp được gì, còn khiến con phiền não, chi bằng nên im lặng thì hơn.”
Minh Ngữ Đồng nhìn dáng vẻ mặt đầy quan tâm của Phương Thiên An, rất muốn hỏi bà ấy, rốt cuộc có biết chuyện Minh Tư Liên đã làm hay không?
Nhưng cô không hỏi mà mỉm cười như không có chuyện gì, “Không sao rồi, không phải mọi chuyện đều đã giải quyết rồi sao?”
Minh Ngữ Đồng nhìn dáng vẻ của Minh Tịnh Thủy và Phương Thiên An, có lẽ bọn họ biết mọi chuyện là Minh Tư Liên làm nhưng lại cố gắng giấu kín.
Trong lòng Minh Ngữ Đồng có chút buồn phiền, cô chỉ là cháu gái, vẫn không thể bằng con gái ruột của người ta.
“Thật ngại quá, con vào nhà vệ sinh một chút.” Minh Ngữ Đồng đột nhiên thấy có chút mệt mỏi, hiện giờ không thể nào giả vờ như không có gì để đối diện cả nhà bọn họ.
***
Minh Ngữ Đồng không đi về phía nhà vệ sinh mà ra khỏi hội trường, dù sao cô cũng không định vào đó thật mà chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí.
“Cô Minh.”
Minh Ngữ Đồng nghe thấy sau lưng có tiếng gọi thì dừng lại. Cô xoay người lại, nhìn thấy Nghê Nhã Lâm đang đi về phía cô. Đối với việc cô ta đi theo mình, Minh Ngữ Đồng cảm thấy bất ngờ nhưng cũng nằm trong những gì cô đã dự liệu được.
“Cô Nghê.”
“Tưởng Lộ Liêm có hỏi tôi rồi.” Nghê Nhã Lâm nói, “Về chuyện... cô không thể... tôi có nói với anh ấy là không phải tôi nói ra. Hôm đó lúc tôi đến quán bar tìm anh ấy, anh ấy đã say mèm, cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói được.”
“Tôi biết cô có nghi ngờ tôi, nhưng không phải tôi làm. Tôi không thể chứng minh cho bản thân, nhưng tôi chẳng muốn dùng cách bỉ ổi đó.” Nghê Nhã Lâm nói, “Tưởng Lộ Liêm ở bên cạnh tôi nhưng không buông bỏ được cô, anh ấy là đồ khốn nạn. Nhưng chỉ cần cô không dụ dỗ anh ấy, bám lấy anh ấy thì đó không phải là lỗi của cô.”
Minh Ngữ Đồng có chút ngạc nhiên, không ngờ Nghê Nhã Lâm lại nói ra những lời như vậy.
Dáng vẻ... rất cao thượng.
“Tôi không chỉ một lần nói với anh ấy là tôi và anh ấy không thể.” Minh Ngữ Đồng nói, bất giác, giọng nói với Nghê Nhã Lâm liền trở nên dịu dàng, “Hơn nữa, tôi cũng đã có người mà mình thích.”
“Tôi biết, hôm đó ở rạp chiếu phim, tôi cũng nhìn thấy hai người hẹn hò.” Nghê Nhã Lâm nói, thái độ không còn kiêu ngạo như lúc nãy.