Minh Ngữ Đồng cảm thấy câu nói này của Phó Dẫn Tu còn kèm theo sát khí.
Giáp hai không nói gì, thật ra trên đường đến, họ đã hỏi Phó Dẫn Tu về việc định xử lý Minh Tư Liên như thế nào. Phó Dẫn Tu sớm đã nói giao cho Minh Ngữ Đồng xử lý. Hơn nữa, đối với quá khứ của Minh Tư Liên, những điều Phó Dẫn Tu biết nhiều hơn Minh Ngữ Đồng một chút.
Đến chỗ ở của ông bà Minh gia, Minh Ngữ Đồng cùng Phó Dẫn Tu xuống xe. Giáp vệ canh giữ bên ngoài biệt thự.
Khóe miệng Minh Tịnh Sơn giật giật, khó xử nói với Phó Dẫn Tu: “Cái này… có thích hợp không?”
Phó Dẫn Tu nhàn nhạt nói: “Tôi phải bảo vệ sự an toàn của Đồng Đồng.”
Minh Tịnh Sơn: “...”
Chu Thái Lâm len lén kéo kéo Minh Tịnh Sơn, nhỏ giọng nói: “Vào trong trước đi đã, giải quyết chuyện của Minh Tư Liên quan trọng hơn.”
Phó Dẫn Tu rõ ràng sẽ không nghe ông ta, Minh Tịnh Sơn thuận thế liền bước xuống bậc thềm, cùng Chu Thái Lâm vào trong.
Ai ngờ, Phó Dẫn Tu cũng đi cùng Minh Ngữ Đồng vào trong.
Minh Tịnh Sơn: “...”
Đây là chuyện nhà của họ mà!
“Cậu Phó, chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi tự giải quyết.”
Phó Dẫn Tu thản nhiên nói: “Tôi không yên tâm về Đồng Đồng.”
Minh Tịnh Sơn: “...”
Phó Dẫn Tu dùng ánh mắt châm biếm nhìn sang Minh Tịnh Thủy và Phương Thiên An, Minh Tịnh Sơn liền hiểu ra. Khóe miệng ông giật giật, không nói gì nữa.
Trên đường, Minh Tịnh Sơn đã gọi điện cho Minh lão gia, kể hết mọi chuyện.
“Nó đâu rồi!” Minh lão gia trầm mặt hỏi.
Vừa nói xong, Minh Tư Liên bị Giáp vệ đưa vào.
Phương Thiên An vội vã bước đến kéo Minh Tư Liên lại, bất mãn nói với Giáp vệ: “Các người thật quá đáng! Nơi này là Minh gia chúng tôi, không phải nơi để các người ngang ngược!”
“Đủ rồi!” Ông cụ tức giận quát một tiếng, Phương Thiên An liền không dám nói gì.
Vết thương trên mặt Minh Tư Liên lúc này nhìn còn đáng sợ hơn vừa nãy. Trước đó chỉ bị đánh đỏ lên và hơi sưng một chút, khóe miệng tóe máu nhưng ít nhiều vẫn còn chút huyết sắc bình thường. Bây giờ trên mặt đã tụ máu, biến thành màu tím sẫm, gần như chiếm cả nửa khuôn mặt.
Minh lão gia và Minh lão thái thái đều giật mình. Minh lão thái thái hốt hoảng, “Sao lại bị thương thành thế này?”
Minh Ngữ Đồng thở dài, tay lại được một bàn tay ấm áp nắm chặt.
“Không sao đâu.” Phó Dẫn Tu trầm giọng nói.
Anh ấy biết cô đang nghĩ gì sao?
Lúc này, Minh lão thái thái vội vã dặn dò người hầu gọi bác sĩ của Minh gia đến, xử lý vết thương cho Minh Tư Liên. Phương Thiên An thấy phản ứng của ông bà, liền cảm thấy có hi vọng, khóc lóc nói: “Ba, mẹ, Tư Liên thật sự đã làm sai! Đến cả người làm mẹ như con cũng không dám ngẩng đầu lên nữa. Hổ thẹn với cả nhà anh cả và chị dâu, càng hổ thẹn với Ngữ Đồng. Chỉ là vết thương này của Tư Liên... cũng nghiêm trọng quá rồi!”
Nhưng không ngờ rằng Minh lão gia lại nói: “Nó bị thương thì mất mặt sao? Đã hủy tiền đồ sao? Nó hãm hại chị của mình, lẽ nào không thể bị trừng phạt sao?”
Phương Thiên An ngây người, lúng túng nói không nên lời. Không ngờ rằng Minh lão gia lại hoàn toàn đứng về phía Minh Ngữ Đồng.
Bác sĩ của gia đình họ vội vã đến, thấy tình thế trong nhà, đành lựa chọn im lặng.
“Vết thương của con bé thế nào rồi?” Minh lão thái thái hỏi.
Bác sĩ thành thật nói: “Chỉ nhìn thấy nghiêm trọng vậy thôi, thật ra không có vấn đề gì. Bôi thuốc kháng viêm, qua vài ngày sẽ khỏi.”
Minh lão thái thái gật đầu, liền cho người khách khí tiễn bác sĩ ra về.
Minh Tịnh Thủy áy náy cúi đầu, “Chuyện này tùy ý mọi người xử lý, con tuyệt đối không có ý kiến gì.”
Phương Thiên An đang muốn cầu xin, nhưng lại bị Minh Tịnh Thủy kéo mạnh một cái.
Đôi mắt Minh Tịnh Thủy đỏ ngầu, nghiến răng nói với Phương Thiên An: “Đừng dồn tôi vào chỗ bất nhân bất nghĩa, chuyện Tư Liên đã làm, bà còn mặt mũi cầu xin sao? Ban đầu bà bảo vệ nó, anh chị và Ngữ Đồng cũng không nói gì, đã xem như nể mặt người một nhà rồi. Không lẽ chỉ cho phép con gái mình ức hiếp người khác, không để nó gánh vác hậu quả sao?”
Phương Thiên An nhìn dáng vẻ của Minh Tịnh Thủy, nếu bà còn nói thêm một câu, Minh Tịnh Thủy chắc chắn sẽ rất hận bà.
Đôi môi Phương Thiên An run run, đột nhiên cúi đầu, vùi mặt vào giữa hai lòng bàn tay của mình.
Bà ta cũng không muốn có lỗi với bất kỳ ai.
Nhưng nghĩ đến con gái bà ta trở thành thế này, đều là vì trước đây họ không chăm sóc tốt cho con bé, bà liền không kìm được muốn bảo vệ con bé. Vậy nên bất luận Minh Tư Liên phạm lỗi gì, bà đều cảm thấy có thể tha thứ.
Hai vai bà run run, khóc một lúc, sau đó xoay người nhìn sang Minh Ngữ Đồng, “Ngữ Đồng, Tư Liên nó… nó tùy cháu xử lý. Chuyện này người làm thím như ta có lỗi với cháu. Cháu muốn làm thế nào, chúng ta đều... đều không có ý kiến.”