“Em dâu.” Chu Thái Lâm không vui lên tiếng, “Em đừng ức hiếp người quá đáng!”
Phương Thiên An khó hiểu nhìn sang Chu Thái Lâm, trên mặt vẫn mang nét phẫn nộ vì bị người khác vu oan, “Chị dâu, câu này của chị là có ý gì?”
“Về việc Tư Liên phạm lỗi, xử lý thế nào đã có trưởng bối quyết định, ngoài ông bà còn có chị và anh em. Em lại cứ cố ý nói với Ngữ Đồng, bảo con bé tùy ý xử lý. Vậy không phải em đang ép con bé không truy cứu sao? Chị vẫn luôn nghĩ em là một người chính trực và rất biết lý lẽ, nói một là một, hai là hai, tuyệt không dung túng. Lần trước Tư Liên tính kế hãm hại Ngữ Đồng, em cũng không dung túng con bé, lần này sao lại như vậy chứ? Hay do cảm thấy chuyện lần trước không lớn, Tư Liên sẽ không có chuyện gì nên mới không cần bao biện?”
“Em không có ý này, sao em có thể ép Ngữ Đồng chứ! Chị dâu chị hiểu lầm em rồi. Là do em suy nghĩ không chu đáo, em nghĩ chuyện này Ngữ Đồng là người bị hại trực tiếp, thế nên mới muốn để Ngữ Đồng giải quyết, em không có ý gì khác.”
“Ông nội, bà nội.” Minh Ngữ Đồng lên tiếng.
Minh lão gia và Minh lão thái thái đều nhìn sang cô.
Minh Ngữ Đồng khó khăn hé môi, nói: “Chuyện này, tuy cháu là người bị hại trực tiếp, nhưng cháu lại không biết nên nói gì nữa. Cháu rất tức giận, thậm chí có thể nói là hận, chính vì chút nguyên nhân kỳ lạ của Minh Tư Liên mà cháu luôn bị hãm hại, cháu thật sự rất mệt mệt
Giọng của Minh Ngữ Đồng có chút bất lực, trong tiếng thở dài còn xen lẫn sự nghẹn ngào. Cô tủi thân hít hít mũi, mắt cũng đã đỏ lên.
“Cháu không ngờ lại bị người nhà tính kế. Bên ngoài đâu đâu cũng phải đề phòng, đến cả nhà của mình cũng không thể lơ là, vậy rốt cuộc còn có nơi nào, cháu mới có thể yên tâm, mới có thể nhẹ nhàng trút bỏ?”
“Tình trạng của cháu mọi người cũng biết rõ. Cháu đã phải chịu đựng đau khổ về thể xác và tinh thần lớn tới thế nào!”
Phó Dẫn Tu đứng bên cạnh nghe thấy câu này, tay đột nhiên buông lỏng. Cho dù bây giờ anh có đối xử tốt với cô đến mấy cũng không thể bù đắp những lỗi lầm từng phạm phải.
Nhưng lúc anh vừa buông tay, bàn tay của anh lại bị cô nắm chặt.
Phó Dẫn Tu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, lại thấy biểu cảm của Minh Ngữ Đồng không hề thay đổi, vẫn là dáng vẻ vô cùng đau lòng, uất ức đó.
Khóe miệng Phó Dẫn Tu giật giật, hóa ra cô gái này đang diễn kịch.
“Thật ra cháu vẫn luôn cảm thấy nhà chúng ta rất tốt. Mối quan hệ của mọi người rất thân thiết, luôn suy nghĩ cho người nhà mình. Đối với những gia tộc như gia đình chúng ta, điều này thật sự rất hiếm thấy. Cháu vô cùng vui vẻ đón Minh Tư Liên về nhà, vì quá khứ em ấy từng trải qua rất nhiều khổ cực, cháu luôn nghĩ sau này ba chị em sẽ có thể giúp đỡ lẫn nhau. Đối với việc trong nhà có thêm một cô em gái, cháu chỉ cảm thấy vui mừng. Nhưng tại sao là người một nhà mà lại cứ phải hãm hại lẫn nhau chứ? Cháu thật sự không hiểu!”
“Lần trước em ấy cũng đã từng quỳ xuống xin tha, nói sẽ không như thế nữa. Nhưng mới bao lâu chứ? Cháu thật sự không dám tin, không biết khi nào, em ấy lại một lần nữa hại cháu. Ông nội, bà nội, ông bà cứ quyết định đi, cháu mệt rồi, thật sự rất mệt. Cháu không biết trong nhà có còn vị trí nào cho cháu không, cháu...”
“Ở đây không có, nhà anh có.” Phó Dẫn Tu đứng bên cạnh, tận dụng cơ hội nói.
Rõ ràng biết Minh Ngữ Đồng đang diễn kịch, nhưng nhìn thấy Minh Ngữ Đồng khóc như vậy, Phó Dẫn Tu vẫn rất khó chịu.