Chóp mũi chạm vào làn da mịn màng trên vai cô, rõ ràng giữa đêm đông lạnh giá, chóp mũi của anh lại lấm tấm mồ hôi. Trong hơi thở của anh là hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ làn da của cô.
Yết hầu Phó Dẫn Tu khẽ trượt, nặng nề nuốt xuống một ngụm, không kìm được khát vọng đó, đôi môi lại in lên phần cổ của cô, ra sức mút một cái thật mạnh. Cảm xúc chất chứa trong lòng anh hình như cũng biểu đạt ra được một chút.
Minh Ngữ Đồng vội đẩy anh ra: “Phó Dẫn Tu...”
Vừa mới dứt lời, cô đã cảm nhận được phản ứng của anh.
“Anh… Anh đừng có ở đây...” Minh Ngữ Đồng vội nói, định ngồi trở lại vào ghế phụ.
Tình huống bây giờ thật quá nguy hiểm. Nhất là tối nay cô còn mặc chiếc váy mỏng như vậy nữa.
Phó Dẫn Tu lại nhất quyết ôm chặt cô không buông, Minh Ngữ Đồng vội cảnh cáo một tiếng: “Phó Dẫn Tu!”
“Anh biết, em đợi một chút. Đồng Đồng, xin em đợi một chút! Em cứ… gồi yên đó, cho anh ôm một chút, một chút thôi là được.”
Cô dè dặt định lui về sau, nhưng lại bị Phó Dẫn Tu giữ chặt eo.
“Em đừng cử động, nếu không anh sẽ không kìm được đâu.”
Minh Ngữ Đồng hốt hoảng nhất thời không dám động đậy nữa.
“Đồng Đồng, em hãy tin anh! Chỉ cần em không đồng ý, anh sẽ không ép em. Anh biết, chúng ta vừa mới làm lành, anh không muốn nhanh như vậy đã cùng em...” Giọng nói của Phó Dẫn Tu căng thẳng, “Nhưng mỗi khi gặp em, anh không kiềm chế được. Không phải anh cố ý, em đừng trách anh.”
Cuối cùng Minh Ngữ Đồng cũng có thể thả lỏng. Tuy nhiên, chỗ đấy của anh vẫn nóng bỏng dán lấy cô. Nhưng có lẽ vì câu nói vừa rồi của anh, cô không thấy căng thẳng như vậy nữa. Minh Ngữ Đồng thật sự rất muốn xích người ra sau một chút, nhưng lại không dám động đậy. Đôi vai Minh Ngữ Đồng nặng trĩu vì anh đang gối đầu trên đó.
“Anh có thể ngồi dậy khỏi vai em trước không?” Minh Ngữ Đồng hỏi.
“Không được.”
“Em cảm thấy anh ngồi dậy, có thể sẽ qua nhanh hơn một chút.”
Chẳng lẽ hai người họ phải ở lại đây cả đêm sao?
Phó Dẫn Tu kiên quyết lắc đầu, “Vừa nhìn thấy em, anh sẽ càng muốn.”
Hay là nhắm mắt lại đi?
Nhưng thôi vậy.
Minh Ngữ Đồng không nói gì thêm, bằng không anh sẽ lại có thêm lý do để đối phó cô.
Hai người cứ thế yên lặng dựa vào nhau.
Một lúc sai, Minh Ngữ Đồng phát hiện có điểm không đúng, vừa cúi đầu nhìn, liền lập tức đen mặt.
Còn nói sẽ nhịn nữa!
Len lén cọ cọ như vậy là có ý gì chứ?
Minh Ngữ Đồng cắn răng, thẳng tay cấu vào eo anh một cái thật mạnh. Phó Dẫn Tu đau rít lên một tiếng, lập tức trở nên tỉnh táo.
Sau đó, lại dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Minh Ngữ Đồng: “Đồng Đồng, sao lại cấu anh?”
“Anh nói xem?” Minh Ngữ Đồng tức giận hỏi lại.
Phó Dẫn Tu tủi thân cúi đầu, cọ cọ đầu lên vai cô. Hai tay còn không thành thật ôm lấy eo của Minh Ngữ Đồng. Ở đây nắn nắn một chút, một lúc sau lại nắn nắn một chút.
“Đồng Đồng, sao eo của em lại nhỏ vậy?”
“Đừng sờ lung tung!”
Cuối cùng, không thèm để ý đến kháng nghị của Phó Dẫn Tu, Minh Ngữ Đồng gần như vừa bò vừa lăn lộn mới ngồi dậy được, liều mạng ngồi trở về vị trí ghế phụ.