, Gã đổi tượng xem măt chợt hiêu, chỉ vào Cô Niệm măng: “Nêu cô đã có đàn ông rồi còn tới xem mắt cái gì, muôn đùa bỡn người ta à? Tao nói cho chúng mày biêt, chuyện này chưa xong đầu. Tao phải tổ cáo chúng mày làm tôn thương người khác!”
“Chứng cứ đâu?” Sở Chiêu Dương lãnh đạm hỏi. Gã đàn ông kia chỉ bốn phía: “Bao người như vậy đều nhìn thấy!”
Gã vừa nói xong, người xung quanh đều rồi rít cúi đầu xuông, nên ăn thì ăn, nên uông thì uông, nên nói chuyện thì nói chuyện.
“Đần độn, vừa rồi tên kia không nghe thấy khách sạn này là của ai sao? Khách sạn này thuộc vê Yên gia, dưới quyên Yên Hôi. Người dám nói như vậy chắc chặn chính là Yên Bắc Thành rôi. Có thể xưng huynh gọi đệ với cậu ây cũng chỉ có mây người của tám gia tộc lớn. Họ đều là nhân vật đứng đầu của thành phô B, ai dám tô cáo người ta? Đầu óc bị úng nước rôi à!” Không biết là ở bàn nào, có người khinh thường nói một câu. Gã đàn ông kia hoảng sợ, không ngờ mấy người này lại có lai lịch lớn như vậy,
nhưng mà mặt mũi lại không thể bỏ qua dễ dàng như thể được, “Còn có camera nha!”
“Hỏng rồi.” Sở Chiêu Dương nhàn nhạt nói, một chút biểu tình dư thừa cũng không có.
Ai đó có chút quen thuộc với lời đồn về tám đại gia tộc thì sẽ nhận ra, người đàn ông mặt liệt tiểc chữ như vàng này e răng chính là vị Sở thiêu kia.
Yên Bắc Thành nghe thấy lời này dừng một chút, mới gật đầu phụ họa: “Ủm, vừa hỏng xong.”
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đuổi ra ngoài!” Hàn Trác Lệ gọi bảo vệ tới. Sắc mặt gã đối tượng xem mắt bất thiện chỉ Cổ Niệm: “Cô chờ đấy cho tôi!”
Sau đó gã liền bị bảo vệ dẫn đi.
Hàn Trác Lệ nhìn nhìn Sở Chiêu Dương, lại nhìn nhìn Cổ Niệm. Chao ôi, còn ôm con gái nhà người ta vào lòng không buông kìa.
Cổ Niệm cũng ý thức được điều này, vừa rồi lúc bị Sở Chiêu Dương lôi vào trong ngực, cô rât kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó cô liên bị tiêng kêu gào của đôi tượng xem măt kia dời đi sự chú ý, cũng không để ý tư thê lúc này với Sở Chiêu Dương.
Bây giờ, mùi thơm bạc hà trong ngực Sở Chiêu Dương lập tức tràn tới, như sương mù dày đặc không nhìn thảy vây quanh người cô, bao bọc chặt chẽ. Rõ ràng mùi thơm bạc hà hăn là thanh thanh mát mát, nhưng lúc này Cổ Niệm lại thây nóng bừng, mặtừng đỏ, vùi đâu muôn lui ra ngoài.
Không biết tại sao, cánh tay Sở Chiêu Dương lại càng ôm cô chặt hơn. Anh cúi mắt nhìn lỏ tai trơn nhăn đỏ bừng của cô, dường như có hương thơm ngọt ngào từ từ bay tới.
Trong mắt Sở Chiêu Dương quét qua tia nóng rực, bàn tay nóng bỏng thuận theo vai cô di chuyên xuông, dán chặt trên cánh tay trân của cô, ngón tay lướt qua từ trên xuông dưới cánh tay cỏ.
Cổ Niệm cảm thấy cả cánh tay mình như sắp bốc cháy rồi, chỗ ngón tay anh đi qua đều vô cùng tê dại, không nhịn được mà run rẩy.
Cổ Niệm vừa định tránh rạ, đầu ngón tay mang theo dòng điện của anh đã trượt đến cô tay cô, thuận thể cảm lây, lôi cô đi.
Cổ Niệm giật mình, hôm nay cô đi đôi giày cao gót không quen nên đi không nhanh được còn Sở Chiêu Dương lại chân dài bước lớn. Cô Niệm bị anh kéo lảo đảo chạy theo.
Sau lưng còn truyền tới tiếng của Hàn Trác Lệ: “Ôi chao, sao mà không nói tiếng nào đã đi rôi! Sở Chiêu Dương, Sở Chiêu Dương, giới thiệu cho anh em chút đã chứ!”
Sau đó Hàn Trác Lệ lại nói cái gì đó, Cổ Niệm không nghe được gì nữa.
Cô bị Sở Chiêu Dương kéo thẳng đến bãi đậu xe, rồi dừng lại trước chiếc xe SUV màu đen.
Đi quá gấp, gót giày hơi nhọn của cô giẫm phải một hòn đá nhỏ. Chân Cổ Niệm nghiêng đi, lúc sắp trẹo lại được Sở Chiêu Dương kéo một cái, xoay một vòng, lúc đứng vững lại lưng cô đã dựa vào trên cửa chiếc SUV màu đen kia.