Khách sạn Tề Lâm trước nay không thiếu khách, cả nhà hàng ở đây cũng thế. Nhà hàng Pháp này đến hẹn trước cũng phải ít nhất trước một tuần, nếu không hẹn được thì không có chỗ.
Tối nay một người khách cũng không có, thật sự là không bình thường.
Trợ lý của Minh Ngữ Đồng cũng phát giác ra, quay đầu dùng ánh mắt xin ý kiến Minh Ngữ Đồng.
Minh Ngữ Đồng lắc lắc đầu, kêu anh ta yên tâm đừng vội. Ở đây dù sao cũng là địa bàn của Tề Thừa Chi, sẽ không để cho cô xảy ra chuyện.
“Cô Minh, mời vào bên trong, ngài Phó đang đợi rồi.” Phục vụ nhẹ giọng nói.
Minh Ngữ Đồng gật gật đầu, theo phục vụ đi vào trong.
Nhà hàng lớn như vậy, trống không, chỉ có người kéo đàn đàn violin không biết ở góc nào khẽ kéo ra tiếng đàn du dương lại chậm rãi, chầm chậm từ trong góc bay tới, khiến nhà hàng lớn như vậy càng thêm yên tĩnh.
Trợ lý bên cạnh Minh Ngữ Đồng cũng không biết vì sao, lại căng thẳng, đến thở mạnh cũng không dám.
Chính anh ta cũng cảm thấy kỳ quái, không nghĩ ra.
Minh Ngữ Đồng thấy cái bàn ngay chính giữa nhà hàng, có một người đàn ông đang ngồi quay lưng về phía cô.
Tuy chỉ là đang ngồi, nửa người trên cũng bị lưng ghế che đi quá nửa, nhưng vẫn có thể nhìn ra sống lưng đối phương thẳng tắp, phong thái khoan thai, cảm giác không hề kém Sở Chiêu Dương.
Chỉ là một bóng lưng thì không cách nào đoán ra tuổi tác, nhưng Minh Ngữ Đồng theo bản năng cảm thấy, đối phương cũng không quá lớn tuổi. Phải nói khách hàng này, cô cũng không hiểu nhiều, chỉ biết đối phương là tổng giám đốc của tập đoàn Tu Kỳ, rất ít lộ mặt.
Đối với tổng giám đốc của tập đoàn Tu Kỳ có rất nhiều phỏng đoán. Có người nói anh ta là lớp con em trung tâm trực hệ của quý tộc nhà họ Phó kia, cũng có người nói anh ta là người đứng đầu của tổ chức lính đặc chủng Thorny nổi tiếng quốc tế.
Các loại phỏng đoán khác đều có, nhưng hai loại này là nhiều nhất.
Mà bản thân vị tổng giám đốc này, từ trước đến nay chưa từng ra mặt thừa nhận hoặc phủ nhận.
Nói ra thì buồn cười, Minh Ngữ Đồng cũng chỉ biết anh ta họ Phó, trừ cái này ra, không biết gì cả, đến anh ta tên là gì cũng không biết. Chỉ biết là tập đoàn Tu Kỳ ở trong nước thâm căn cố đế. Nếu như Minh gia muốn đứng vững lại lần nữa trong nước, trừ giao hảo với tám gia tộc lớn ra, có thể có quan hệ tốt với tập đoàn Tu Kỳ thì mới hoàn toàn ổn định.
Vì vậy, khi nhận được email của tập đoàn Tu Kỳ, nói có ý định hợp tác với tập đoàn Minh Nhật, Minh Ngữ Đồng vô cùng kích động.
Cho dù hai bên không ở vị trí ngang hàng sẽ khiến hợp tác sau này cũng đều ở vị trí không ngang hàng, Minh gia sẽ chịu thiệt, mà cô có thể cũng phải ăn nói khép nép, nhìn sắc mặt đối phương nhưng cô cũng phải nắm chắc lấy cơ hội lần này.
Chỉ là, nhìn bóng lưng Phó tổng kia, Minh Ngữ Đồng sao lại cảm thấy có chút quen mắt, không khỏi hồi hộp.
Cô vội vàng lắc lắc đầu, đè sự khác thường trong lòng xuống, ngẩng đầu ưỡn ngực, sửa sang lại biểu tình của mình, khiến bản thân trông giỏi giang có năng lực, không muốn để cho đối phương thấy mình là một cô gái trẻ tuổi liền sinh lòng xem thường.
Trợ lý cũng nghiêm mặt lại, không khiến Minh Ngữ Đồng mất mặt.
Minh Ngữ Đồng đi tới đối diện người kia, cười giơ tay ra: “Phó tổng, xin lỗi, để ngài chờ lâu rồi.”
Người đàn ông đằng trước hơi cúi mặt, ánh đèn trong nhà hàng cũng không quá sáng, càng không nhìn rõ dung mạo anh ta.
Chỉ là nhìn dáng dấp, đối phương có vẻ rất trẻ tuổi.
Trên mặt Minh Ngữ Đồng treo nụ cười đúng mức, thấy đối phương chậm chạp ngẩng đầu, lộ ra ngũ quan sâu sắc như dao gọt dưới ánh đèn không rõ.
Trợ lý cũng không ngờ, tổng giám đốc của tập đoàn Tu Kỳ, trẻ tuổi không nói, lại còn đẹp trai như vậy. Đối phương tuổi chừng 32 đến 33, nhìn không lớn hơn Sở Chiêu Dương bao nhiêu, luận về tướng mạo, khí chất, lại không hề kém Sở Chiêu Dương.
Nhưng gương mặt vô cùng xuất sắc này, lọt vào mắt Minh Ngữ Đồng, trong lòng lại hoảng sợ dị thường. Cô không tự chủ được lui về phía sau hai bước, tay vịn lưng ghế mới khó khăn mà đứng vững được. Minh Ngữ Đồng không kiềm chế được giật mình một cái, chuyện cũ như thuỷ triều dâng lên, cổ họng và chóp mũi lại xông lên một trận chua xót.
Không nói ra được là yêu hay hận.
Thứ duy nhất rõ ràng chính là, cô không muốn gặp người đàn ông này chút nào!
Lần đầu tiên, Minh Ngữ Đồng không muốn vì công việc mà thoả hiệp, muốn lập tức chạy đi, không quan tâm việc làm ăn rốt cuộc còn có thể thành hay không.
Chỉ là cô vừa mới đi một bước, người đàn ông kia liền đứng lên, ngăn chặt lấy đường đi của cô.
Nhiều năm như vậy rồi, lại lần nữa gọi ra hai chữ này, hai âm tiết quấn quanh răng không rời. Mặc cho cô không muốn thế nào, hai chữ này giống như là quấn lấy môi lưỡi cô, giống như người đàn ông này trong quá khứ vậy.
“Cô Minh, nhớ cho kĩ, tôi tên là Phó Dẫn Tu.” Phó Dẫn Tu thấp giọng nói, âm thanh thấp mỏng giống như tiếng líu ríu phát ra từ lòng đất, khiến trợ lý bên cạnh không nhịn được rùng mình một cái.
Con ngươi Minh Ngữ Đồng trợn to, nhìn người đàn ông trước mặt. Khuôn mặt giống y như trong ký ức, cô không tin đây là hai người.
Nhưng, cô vẫn kiên cường kéo ra nụ cười lạnh nhạt: “Xin lỗi, là tôi nhận nhầm người rồi. Tối nay tôi có chút không thoải mái, làm mất thời gian của Phó tổng, ngày khác nhất định nhận lỗi sau.”
Nói xong, cô định đi.
Phó Dẫn Tu trực tiếp nắm cánh tay cô, siết chặt lại, khiến cô không đi được.
“Ai nói em nhận nhầm người?” Phó Dẫn Tu đột nhiên dùng sức, kéo cho Minh Ngữ Đồng lảo đảo, lập tức ngã vào trong lòng anh ta.
Từ xa nhìn lại, giống như là ôm ấp yêu thương vậy.
Trợ lý bên cạnh cuống cuồng, muốn tiến lên, nhưng không vượt qua được hai người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu đen không biết ở đâu chui ra trực tiếp ngăn cản trợ lý, khiến cho anh ta không nhúc nhích được một bước.
“Giám đốc Minh!” Trợ lý cất giọng kêu lên, “Giám đốc Phó, xin lỗi, sức khoẻ giám đốc Minh không được tốt.”
Phó Dẫn Tu giống như căn bản không hề nghe thấy lời của trợ lý, cúi đầu, đôi môi mỏng dán lên tai Minh Ngữ Đồng, “Xem ra, Tiểu Hoa Nhi cũng chưa quên tôi rồi.”
Minh Ngữ Đồng chấn động mạnh, trợn to hai mắt.
Nhưng càng gần, khuôn mặt lạnh lùng này càng mơ hồ trước mắt cô.