Mạc Cảnh Thịnh hiển nhiên rất kinh ngạc, không ngờ rất nhiều nam đồng nghiệp không ghi danh, ngược lại cô gái nhìn tuổi tác còn nhỏ như vậy lại có chí hướng thế.
Trên mặt Sở trưởng Quản lần nữa treo lên nụ cười, cao hứng nói: “Đây là Cố Niệm. Tiểu Cố bình thường đặc biệt thích giúp đỡ người khác, người đầy nhiệt huyết. Dân cư ở khu chúng tôi gần như đều biết cô ấy, có khó khăn gì đều là cô ấy đứng ra. Tuy là một cô gái nhưng rất có lòng hăng hái.”
“Tại sao cô lại muốn gia nhập đội điều tra?” Mạc Cảnh Thịnh biểu tình nghiêm túc hỏi.
Cố Niệm gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Ba tôi trước kia là cảnh sát hình sự, sau đó hy sinh trong một nhiệm vụ. Khi đó tôi mới ra đời không lâu, cho nên từ khi bắt đầu hiểu chuyện, tôi liền quyết chí lớn lên sẽ làm cảnh sát, hơn nữa có thể làm cảnh sát giống như ba tôi.”
Mạc Cảnh Thịnh có chút giật mình, nhìn kỹ tuổi tác Cố Niệm. Cảnh sát hy sinh ở thành phố B này, thân nhân đều được thu xếp ổn thoả tốt đẹp. Mà danh sách cảnh sát hy sinh trong hồ sơ, anh đều nhớ kỹ. Bởi vì em trai duy nhất của anh cũng từng là cảnh sát đã hy sinh trong một nhiệm vụ nằm vùng.
Đặt mình trong hoàn cảnh người khác, anh ta đối với loại chuyện này vô cùng để ý, thậm chí ngay cả người nhà của cảnh sát hy sinh và tình hình gần đây anh đều biết rõ ràng.
Nhưng anh lại chưa từng nghe nói đến Cố Niệm, liền hỏi: “Ba cô tên là gì?”
“Ông tên Cố Lập Thành.” Cố Niệm nói, trên mặt tràn đầy sự ngưỡng mộ và kiêu ngạo về ba mình.
Mạc Cảnh Thịnh khẽ cau mày, trong danh sách anh đã thuộc lòng kia chắc chắn không có cái tên này.
Cố Niệm cũng nhìn ra Mạc Cảnh Thịnh hình như là chưa từng nghe qua, nên nói: “Ba tôi không phải là cảnh sát của thành phố B, ông là cảnh sát của thành phố J.”
Mạc Cảnh Thịnh giãn mày, khẽ mỉm cười: “Hoá ra là thế.”
Mạc Cảnh Thịnh giao cho Cố Niệm một tờ đơn, điền xong liền nộp cho anh, sau đó ngày mai đến cục thành phố kiểm tra.
Cố Niệm không ngờ sẽ nhanh như vậy, căng thẳng tới mức cơm tối cũng không ăn, đương nhiên cũng quên luôn chuyện gọi điện thoại cho Sở Chiêu Dương.
Sau đó trong mấy ngày đợi kết quả, cô cũng không có tin tức của Sở Chiêu Dương. Anh giống như đã biến mất.
Có điều, Cố Niệm đối với chuyện này cũng hiểu. Sở Chiêu Dương thân là tổng giám đốc của tập đoàn Sở Thiên, dưới trướng nhiều công ty và nghiệp vụ như vậy, anh nhất định rất bận.
Nhưng đã qua nhiều ngày như vậy, bây giờ cô tự nhiên gọi điện thoại cho Sở Chiêu Dương cảm ơn suất ăn buổi trưa hôm đó lại có chút chuyện bé xé ra to. Vì vậy, trong lúc Cố Niệm xoắn xuýt, cuộc sống cứ như vậy qua đi, cuối cùng chuyện liên lạc với Sở Chiêu Dương bị cô ném lên chín tầng mây.
Thế nhưng trước khi công bố kết quả một ngày, cũng chính là buổi tối thứ năm, Cố Niệm nhận được điện thoại của Sở Điềm tìm cô nói chuyện.
Lúc hai người nói chuyện, Sở Điềm “vô tình” nhắc tới buổi trưa hôm đó Sở Chiêu Dương đưa Cố Niệm trở về đồn công an, sau đó chiều hôm ấy liền đi công tác, chắc chủ nhật hoặc là thứ hai sẽ về.
Hoá ra anh đi công tác, biết hành tung của anh, trong lòng Cố Niệm bỗng yên ổn không ít.
Cố Niệm chợt ngẩn ra, cô tại sao phải vì thế mà yên ổn chứ? Không phải là nghe được hành tung của Sở Chiêu Dương thôi sao?
Cô đột nhiên ý thức được, mấy ngày nay, mỗi buổi tối cô đều nghĩ đến Sở Chiêu Dương.
Cố Niệm gõ gõ đầu. Nhất định... nhất định là bởi vì vẫn chưa có cơ hội nói cảm ơn Sở Chiêu Dương nên mới luôn nghĩ đến anh, nhất định là như vậy!
Nhưng tai và môi cô lại nóng lên...
“Niệm Niệm? Niệm Niệm?” Trong điện thoại, Sở Điềm kêu lên.
“A? Tớ đây.” Cố Niệm vội vàng trả lời.
“Sao lại đột nhiên ngẩn ra không nói gì thế?” Sở Điềm dừng một chút, cười hi hi, “Không phải là đang nhớ anh trai tớ đó chứ?”