Cố Niệm cảm thấy mùi thơm bạc hà nhàn nhạt đang ép tới gần, theo đó là nhiệt độ cơ thể nóng bỏng. Chỉ cần cúi đầu là cô có thể thấy âu phục ngay ngắn phẳng phiu, không loạn chút nào của anh đột nhiên cách mình rất gần.
Cô khẩn trương nín thở, theo bản năng lùi về sau, gáy không thể lui được nữa dính vào trên ghế dựa.
Cố Niệm lúng túng cứng đờ, vẫn duy trì tư thế cũ, đầu cũng không động. Nhưng con ngươi đen nhánh đã từ từ đảo đến khóe mắt, thấy bàn tay thon dài tao nhã của Sở Chiêu Dương đang ấn nút dây an toàn.
Tiếng “lách cách” vừa rồi kia chính là tiếng Sở Chiêu Dương thắt dây an toàn cho cô.
Chỉ là... thắt dây an toàn thì thắt dây an toàn, sao anh phải lại gần cô như vậy, sán lại mập mờ như vậy làm cái gì!
Đây không phải là... không phải là cố ý để cho cô hiểu lầm sao?
Trán Sở Chiêu Dương lấm tấm mồ hôi, vừa rồi nghiêng người, cộng thêm dang tay trái kéo dây an toàn bên vai phải cô qua, dính đến vết thương trên vai trái. Anh đau đến sắc mặt anh tái nhợt đi nên anh cũng không cách nào duy trì động tác lại gần Cố Niệm nữa, vội vàng ngồi trở lại.
“Anh làm sao thế?” Cố Niệm thấy sắc mặt anh tái nhợt liền lo lắng hỏi, cô cũng không để ý đến sự quẫn bách của mình nữa.
Sở Chiêu Dương đau đến nói không ra lời, hít thở sâu hai cái mới miễn cưỡng chống đỡ nói: “Không sao.”
“Thật sự không sao chứ? Tôi thấy anh mệt mỏi lắm, hay là về nhà nghỉ ngơi đi.” Cố Niệm không yên tâm lắm.
Sở Chiêu Dương đã bắt đầu chạy xe, anh quay đầu nhìn cô một cái, đôi môi tái nhợt có chút vui vẻ: “Lo lắng cho tôi?”
Bởi vì vết thương đau, anh không có sức để lớn tiếng nói chuyện, giọng nói giống như ngậm ở cổ họng, nghe có chút khàn khàn nhưng lại mang theo từ tính khó hiểu, con ngươi đen sáng ngời.
Cho dù vết thương đang đau nhưng có sự quan tâm của Cố Niệm, anh cảm thấy tất cả đều xứng đáng.
Cố Niệm không nói nữa, đỏ mặt cúi đầu.
Sở Chiêu Dương nếu như tự nguyện mệt mỏi như vậy thì cứ mệt mỏi đi!
Ngón tay dài đặt trên vô lăng của Sở Chiêu Dương chộn rộn, đầu ngón tay thon dài sạch sẽ rất muốn sờ sờ mặt Cố Niệm nhưng lúc này chỉ có thể nhịn, gõ gõ trên vô lăng.
Hồi lâu, Cố Niệm mới hỏi: “Định đi đâu thế?”
“Ăn cơm.” Sở Chiêu Dương đáp ngắn gọn.
Bởi vì quán ăn ở nơi sầm uất, dừng xe khó khăn nên ở bên cạnh quán ăn có một bãi đậu xe lớn.
Sở Chiêu Dương đậu xe xong cùng Cố Niệm xuống xe, hai người đi bộ khoảng 10 phút mới đến quán ăn.
Sở Chiêu Dương quan tâm đi ở bên sát đường, bảo vệ Cố Niệm phía bên phải mình. Cố Niệm đi giày đế bằng chỉ cao đến vai Sở Chiêu Dương. Gió nhẹ khẽ thổi bay sợi tóc của cô, phất phơ trên vai anh, chỉ còn thiếu chút nữa là quét đến cằm anh.
Làn gió cuốn theo cả mùi thơm thoang thoảng của tóc cô vào chóp mũi anh.
Cổ họng Sở Chiêu Dương trượt một cái, cũng không biết có phải vì thời tiết oi bức hay không mà miệng anh khô khốc, hô hấp trở nên nặng nề, khô nóng.
Sở Chiêu Dương khẽ cúi đầu, khóe mắt lén nhìn Cố Niệm đi bên cạnh. Hai người từ đầu đến cuối giữ một khoảng cách không gần không xa, mỗi lần cánh tay sắp chạm vào nhau, cô lại nhanh chóng dời đi. Giống như nàng tiên tinh nghịch khiêu vũ trong gió, khi thì đến gần, khi thì cách xa, luôn không để cho anh bắt được.
Trong lòng Sở Chiêu Dương hơi rục rịch, ánh mắt rơi vào cánh tay bên cạnh. Đầu ngón tay run run, ngón trỏ hơi cong lên, dịch lại gần ngón tay Cố Niệm.
Mắt thấy sắp đụng vào rồi anh lại không có can đảm rụt về, cụp mắt nhìn cánh tay trắng nõn mềm mại của Cố Niệm. Ngón tay cô vừa nhỏ vừa dài, nhìn mềm mại như không xương vậy. Mu bàn tay trắng nõn mơ hồ còn có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh bên trong, dưới ánh nắng mặt trời lộ ra sắc màu ấm áp.
Trái tim Sở Chiêu Dương rung động mạnh mẽ, giơ tay qua nắm lấy tay Cố Niệm.