Trong điện thoại cô có bản Vệ Tử Lâm, nhưng chỉ cho một mình cô hát. Hứa Mặc Nhan dĩ nhiên sẽ không mở bản của Vệ Tử Lâm ra nghe, đây là phúc lợi của riêng mình cô.
Cô liền lên mạng tìm bản cover của một người khá nổi trong giới, mở ra nghe.
Khi Ngụy Chi Khiêm nghe thấy, mặt liền tái xanh. Anh lặng lẽ lấy một chai bia, không chút do dự mở ra: “Tôi uống!”
Ngụy Chi Khiêm uống một hơi hết chai, sau đó xoay chai rượu. Xoay đến phía Cố Niệm.
Khóe môi Cố Niệm nhếch lên, dự cảm Ngụy Chi Khiêm sẽ không hỏi chuyện tốt lành gì.
Ngụy Chi Khiêm hỏi: “Điểm nhạy cảm của lão Sở là ở đâu?”
Cố Niệm: “…”
Cố Niệm nhìn Sở Chiêu Dương, điểm nhạy cảm trên người của anh, dường như khá nhiều. Cô chọn một nơi ổn thỏa nhất: “Lỗ tai.”
Lần này, đến lượt Cố Niệm xoay, không ngờ xoay đến chỗ Phó Dẫn Tu.
Cô và Phó Dẫn Tu không thân thiết, không dám hỏi vấn đề quá xấc xược, đành hỏi một câu khá an toàn: “Chuyện mất mặt anh từng làm là gì?”
Phó Dẫn Tu lạnh lùng nhìn Minh Ngữ Đồng đang ngồi đối diện, cười nhẹ: “Lúc còn trẻ, quen một cô gái lòng lang dạ sói, giờ nghĩ lại thấy rất mất mặt.”
Cố Niệm và mọi người: “…”
Minh Ngữ Đồng cứng đờ cúi đầu, khóe môi căng chặt, gương mặt thoáng chốc thất thần. Hóa ra cô chính là điều mất mặt, là chuyện khiến anh không muốn nhớ đến nhất.
Nghĩ đến cô, anh chỉ cảm thấy khinh thường.
“Đến tôi rồi”. Phó Dẫn Tu nói.
Sau đó là tiếng chai rượu xoay chuyển. Theo sau đó, lại là sự yên tĩnh.
“Minh tiểu thư.” Giọng của Phó Dẫn Tu lần nữa vang lên.
Minh Ngữ Đồng ngẩn ra, chậm chạp ngẩng đầu, liền thấy Phó Dẫn Tu đang cong một bên khóe môi, mỉa mai nhìn cô.
Lúc này cô mới phát hiện, chai rượu đang chỉ về phía mình.
“Cô từng yêu ai chưa?” Giọng anh vang lên không chút cảm xúc.
Sao lại chưa từng yêu chứ?
Người đàn ông duy nhất cô từng yêu, đang ngồi đối diện cô.
Đó là tình yêu đầu tiên của cô, cũng là người khiến cô thương tích đầy mình. Sau đó, cô không còn khả năng yêu người nào khác nữa.
Nếu cô trả lời, người đàn ông này chắc chắn sẽ đắc ý, càng xem thường cô.
Minh Ngữ Đồng liếc mắt nhìn vào xấp bài trên bàn, chủ động lấy một lon bia, mở ra ngửa cổ uống.
Cố Niệm quay sang nhìn Sở Chiêu Dương. Cô cảm thấy giữa Minh Ngữ Đồng và Phó Dẫn Tu có điều gì đó khác thường.
Tất cả lượt chơi sau, chỉ cần chai rượu xoay về phía Minh Ngữ Đồng, cô đều lặng lẽ uống. Đa số bia trong thùng đều bị cô uống hết.
…
Một lần nữa, chai rượu xoay về phía Phó Dẫn Tu.
Tống Vũ có chút lúng túng, thật sự không biết vấn đề gì mới được xem là mạo hiểm.
Vấn đề Cố Niệm vừa hỏi đã đủ mạo hiểm rồi, không ngờ câu trả lời của Phó Dẫn Tu lại khiến mọi người càng thấy mù mờ khó hiểu.
Tống Vũ vẫn đang suy nghĩ, Phó Dẫn Tu liền nói: “Tôi chọn làm thử thách.”
Còn chưa hỏi mà, sao lại chọn đại mạo hiểm gì chứ.
Phó Dẫn Tu đã giơ tay rút một là bài.
“Hôn một người khác giới ở đây.”
Mọi người: “…”
Phó Dẫn Tu độc thân, mà những cô gái ở đây, ngoài Minh Ngữ Đồng, tất cả còn lại đều đã có chủ.
Phó Dẫn Tu chọn ai, đều đắc tội với người khác.
Ai ngờ, Phó Dẫn Tu lại đứng lên, cơ thể cao lớn hơi nghiêng về phía trước, ngang qua mặt bàn, nhìn về phía Minh Ngữ Đồng: “Minh tiểu thư, không để tâm chứ.”
Minh Ngữ Đồng phản ứng khá chậm. Khi ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh, cô định thần lại, lập tức nói: “Để tâm.”
Phó Dẫn Tu lạnh lùng nhìn cô, bàn tay đặt lên quai hàm cô, kéo khuôn mặt cô lại gần: “Vậy thì xin lỗi nhé.”
Lời vừa nói xong, môi đã dán chặt lên môi cô.
Không hề khách khi xoáy vào trong, thăm dò, rồi tiến vào sâu hơn.