Cố Niệm lập tức như bị phỏng vậy, chỉ cảm thấy lòng bàn tay anh giống như lửa đốt, từ bàn tay lan ra cả cánh tay.
Tay Cố Niệm run rẩy lại không thu về, cô kinh ngạc nhìn về phía Sở Chiêu Dương.
Kết quả lúc quay đầu, ánh mắt cô chợt liếc nhìn phía đối diện, thấy khuôn mặt nghiêng của một người đàn ông đang dắt tay phụ nữ bước vào khu thương mại.
“Ngôn Luật!” Cố Niệm kinh hô thành tiếng, trực tiếp rút tay trong lòng bàn tay Sở Chiêu Dương ra.
Cô nhìn cũng không nhìn Sở Chiêu Dương, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên con đường đối diện kia. Cô không thèm quay đầu lại mà chạy đến con đường đối diện.
Cô không hề nhìn thấy Sở Chiêu Dương đứng tại chỗ ngơ ngẩn nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, cùng với đôi môi tái nhợt đang mím chặt của anh.
Vừa rồi Sở Chiêu Dương là muốn cười. Bởi vì anh nắm tay Cố Niệm mà cô không cự tuyệt, chỉ là hơi run run liền nhìn lại.
Nhưng lúc Cố Niệm rút tay ra, khóe môi vừa mới định kéo lên của anh liền cứ thế thu hồi lại.
Chỉ có người nhà của Sở Chiêu Dương mới biết, mỉm cười, dù chỉ là hơi cong khóe miệng thôi, đối với anh mà nói đã là hiếm thấy thế nào.
Mà lúc này, Sở Chiêu Dương kinh ngạc nhìn lòng bàn tay trống không của mình, rõ ràng hơi ấm trên tay Cố Niệm vẫn còn, cảm xúc mềm mại vẫn còn, nhưng anh lại cảm thấy lòng bàn tay lạnh như băng. Trái tim anh cũng chìm xuống, tựa như lại trở về năm bảy tuổi ấy, một mình trong căn phòng cũ nát ẩm ướt lạnh lẽo.
***
Đường quá rộng, Cố Niệm không thể không chú ý đến xe cộ đi lại hai bên, trong lúc vội vàng cô nhiều lần nghe thấy tiếng còi xe cảnh cáo.
Không dễ dàng gì mới đến được con đường đối diện nhưng bóng người cô nhìn thấy khi nãy đã không thấy đâu.
Cô vội vàng vào khu thương mại, tìm kiếm bốn phía. Tầng nào cô cũng tìm kỹ, từ tầng một tìm lên tầng năm, lại lần nữa tìm xuống tầng một, lại đều không thấy bóng người quen thuộc kia.
Cô thậm chí túm lấy khách đi đường mà hỏi: “Anh có nhìn thấy một người đàn ông cao thế này, mặc áo sơ mi màu lam nhạt không?”
Cô hỏi rất nhiều người, câu trả lời đều là không thấy.
Rõ ràng biết Ngôn Luật đã chết rồi, cô còn đi tham gia tang lễ của anh ấy. Nhưng vừa rồi, cô thật sự nhìn thấy anh ấy. Trên thế giới này làm sao có thể có người giống anh ấy như vậy được? Khuôn mặt giống nhau như đúc, ngay cả dáng đi cũng giống nhau, đó rõ ràng chính là anh ấy!
Chỉ là anh ấy đang dắt tay một người con gái khác, cười rất dịu dàng, cô gái kia còn ôm cánh tay anh ấy nũng nịu.
Là cô nhìn nhầm rồi sao?
Bởi vì lúc đó Ngôn Luật chết quá mức đột ngột, ngay cả thi thể của anh ấy cô cũng không nhìn thấy, cho nên có một đoạn thời gian dài Cố Niệm không chịu tiếp nhận tin anh ấy đã chết. Sâu trong đáy lòng cô luôn cảm thấy anh ấy thật ra chưa chết. Đối với việc Ngôn Luật còn sống, Cố Niệm vẫn ôm kỳ vọng không thiết thực.
Đúng vậy, nếu như anh ấy chưa chết, vậy thì tại sao lại tránh không gặp ai chứ? Cho dù không gặp cô, anh ấy cũng sẽ không không gặp người nhà của mình.
Cố Niệm cười khổ, ngơ ngẩn đi ra khỏi cửa hàng. Vừa ngẩng đầu cô đã thấy Sở Chiêu Dương đứng ở con đường đối diện.
Một tay anh đút trong túi quần, thân hình cao lớn, tư thế vô cùng kiên cường ngạo mạn, xa xa nhìn tới. Ánh mặt trời rơi trên mái tóc đen của anh.
Xa xa, mặt mũi anh cũng biến thành mơ hồ khiến cô không nhìn ra được biểu tình trên mặt anh.
Trong lòng Cố Niệm lộp bộp một cái, nghĩ đến vừa rồi Sở Chiêu Dương chủ động cầm tay cô.
“Sở Chiêu Dương...” Cố Niệm nhẹ giọng nói, vội vàng băng qua đường, sốt ruột đến mức không chú ý nhìn xe, mấy lần suýt nữa bị đụng vào.
Cô một đường chật vật chạy tới, chỉ thấy Sở Chiêu Dương cau mày rồi lại giãn ra.
“Sở Chiêu Dương!” Cố Niệm luống cuống kêu lên, chạy đến trước mặt Sở Chiêu Dương.