Sở Chiêu Dương bước vào trong, cánh cửa sau lưng liền đóng lại.
Cạnh cửa sổ là một người đàn ông đứng quay lưng lại với anh, sống lưng thẳng tắp giống như một quân nhân. Ông ta đứng ở vị trí ngược sáng nên không nhìn rõ được hoàn toàn tướng mạo. Mái tóc đen được chải ngược cố định về phía sau.
Sở Chiêu Dương im lặng đứng đợi. Vai giây sau, người đàn ông đó xoay người lại. Khuôn mặt bị ẩn dưới ánh sáng, nhưng Sở Chiêu Dương vẫn cảm thấy vô cùng quen mắt. Anh chủ động bước về phía trước, liền thấy nụ cười trên gương mặt người đàn ông đối diện.
Sở Chiêu Dương trầm mặt, cả người tỏa ra một khí thế lạnh lùng, đôi mắt tràn đầy giận dữ.
“Xem ra cậu nhận ra rồi.” Người đàn ông nói.
Đúng vậy, anh nhận ra.
Sở Chiêu Dương kìm nén sự oán giận, hai nắm đấm siết chặt lại.
Người đàn ông đó, chính là Cố Lập Thành!
Không ngờ ông ta không chết. Kẻ bắt cóc anh năm đó lại có thể nhảy vọt lên làm thủ lĩnh cấp cao của tổ chức R!
Hơn hai mươi năm trước, kí ức của Sở Chiêu Dương về Cố Lập Thành rất mờ nhạt. Những tài liệu điều tra được chỉ có hình ảnh của ông ta lúc còn trẻ. Hiện giờ ông ta đã ngoài năm mươi, dung mạo đã có nhiều thay đổi nhưng vẫn không hề giống một kẻ tội phạm chịu sự truy đuổi của cảnh sát, phải chạy trốn khắp nơi. Nơi ăn thịt người không nhả xương như tổ chức R, muốn trèo lên cao như vậy vô cùng khó khăn, cho dù chưa từng trải qua cũng có thể phần nào hình dung được. Ngôn Luật chỉ nằm vùng trong tổ chức R một năm nhưng gần như sụp đổ. Còn Cố Lập Thành đã tồn tại ở đây hơn hai mươi năm, từ một nhân vật nhỏ trèo lên vị trí cao như vậy, phong thái cũng đã nhanh chóng trở nên vô cùng nho nhã tự tin.
Người đàn ông này, không đơn giản!
“Cố Lập Thành.” Sở Chiêu Dương vô cùng bình tĩnh.
Cố Lập Thành nhìn người trẻ tuổi trước mặt, ánh mắt tràn đầy thiện ý.
Sở Chiêu Dương mím chặt môi, mỉa mai hừ một tiếng. Nếu Cố Niệm biết Cố Lập Thành không chỉ là tội phạm bắt cóc mà giờ đây còn trở thành cấp cao của tổ chức R, chắc chắn cô sẽ không nhận người ba này.
“Tôi nghe nói, cậu và Cố Niệm yêu nhau. Hiện giờ con bé thế nào?” Giọng Cố Lập Thành vô cùng hòa nhã.
“Lúc đầu không phải ông bỏ mặc bọn họ sao?” Bây giờ lấy tư cách gì hỏi về con gái mình?
“Người trẻ tuổi, rất gan dạ.” Cố Lập Thành không hề tức giận, từ lúc Sở Chiêu Dương vào đây, ông vẫn luôn chăm chú quan sát anh. Có thể tự mình đi vào chỗ bọn họ mà không để lộ ra một chút gì vẻ sợ hãi và căng thẳng, từ đầu đến giờ vẫn luôn rất bình tĩnh. Chỉ dựa vào điểm này cũng khiến người khác nể phục.
Sở Chiêu Dương âm thầm quan sát căn phòng. Từ lúc đi vào lâu đài, anh chưa hề thấy đồng hồ hay bất cứ thứ gì để xác định thời gian. Anh vô cùng lo lắng, nói với Cố Lập Thành: “Chuyện đàm phám, do ông phụ trách.”
“Đúng.” Cố Lập Thành nho nhã mỉm cười, ngón tay dài gõ lên mặt bàn.
Sở Chiêu Dương chú ý thấy, ngón tay của Cố Lập Thành lại không hề nho nhã tinh tế như gương mặt của ông ta. Trên bàn tay chi chít những vết sẹo, màu sắc loang lổ, rất khó coi. Cũng phải, muốn trèo lên đến vị trí đó, nếu không có chút vết thương nào, ngược lại sẽ rất kì lạ. Cố Lập Thành không chú ý đến ánh mắt của Sở Chiêu Dương, nhưng cũng không giấu đi bàn tay của mình, thản nhiên đặt lên bàn.
Đột nhiên, ông nhẹ nhàng nói: “Sắp đến giờ rồi.”
Sở Chiêu Dương nhíu mày, tiếp đó đột nhiên có tiếng súng truyền đến.
Cố Lập Thành lập tức đứng lên.
Sở Chiêu Dương phản ứng cực nhanh, cúi thấp người xuống, dùng cái bàn để che mình lại.
Để thông qua sự kiểm tra của tổ chức R, Sở Chiêu Dương không mang theo bất kỳ vũ khí nào vào.
Cố Lập Thành cũng nhanh chóng đứng dậy khi tiếng súng vang lên, nhắm đúng thời gian, giống như sớm có sự chuẩn bị, chĩa súng vào Sở Chiêu Dương.
Đúng lúc đó, Sở Chiêu Dương đá bay chiếc bàn, đập vào người Cố Lập Thành.