Cố Niệm nghe thấy giọng nói của Mục Lam Thục, trong lòng chợt căng thẳng.
Mục Lam Thục mời Hướng Dư Lan vào phòng, nhìn thấy phía sau còn một người.
“Bác gái.” Ngôn Sơ Vi mỉm cười nói.
Mục Lam Thục vẻ mặt cứng nhắc nhìn Ngôn Sơ Vi. Cô ta đến đây làm gì? Chuyện của bọn họ và Sở gia có liên quan gì đến cô ta?
Vẻ mặt Hướng Dư Lan tràn đầy căm ghét nhìn Mục Lam Thục. Mục Lam Thục sững người, bất giác lùi về sau hai bước. Hướng Dư Lan liền đi thẳng vào trong phòng.
Cố Niệm khẽ nói: “Sở phu nhân.” Ai ngờ, Hướng Dư Lan đi thẳng tới bên giường Cố Niệm, giơ tay lên tát cho Cố Niệm một cái tát thật mạnh. Nửa thân trên gần như đã nghiêng hẳn sang một bên, lập tức động vào vết thương ở phần bụng, khiến Cố Niệm đau đớn phát run.
“Cố Niệm!” Mục Lam Thục vội vàng chạy đến, đỡ Cố Niệm thẳng dậy, kiểm tra vết thương ở phần bụng của cô. Vừa lật chăn lên, liền nhìn thấy vải băng màu trắng ở bụng Cố Niệm lộ ra một chút màu hồng nhạt. Những tơ máu trong mắt Mục Lam Thục dường như càng đậm thêm, bà quay đầu nhìn Hướng Dư Lan: “Sở phu nhân, Cố Niệm đang bị thương nặng, vừa nãy mới tỉnh lại. Bà vừa làm gì vậy?” Lúc này vừa
“Sao không chết luôn đi!” Hướng Dư Lan độc ác nói, chỉ tay vào Cố Niệm: “Cô chính là tai họa!”
Mục Lam Thục vội vàng che chở cho Cố Niệm: “Sở phu nhân, bà có oán có hận gì thì bà cứ nhằm vào tôi. Cố Niệm không biết gì về chuyện năm đó, cũng không liên quan gì đến con bé.”
“Chuyện năm đó cô ta không có liên quan nhưng lần này Chiêu Dương vì cô ta mà bị thương sắp mất mạng rồi.” Hướng Dư Lan tràn đầy căm hận, “Cô chính là tai họa! Tiện nhân!”
Mục Lam Thục ngây người, Cố Niệm lập tức ngồi thẳng dậy, kéo ống tay áo của Hướng Dư Lan: “Sở phu nhân, Chiêu Dương anh ấy thế nào rồi? Bây giờ anh ấy sao rồi?”
Mặt Cố Niệm trắng bệch, cơn đau như bị xé rách trên bụng dường như cũng không cảm thấy nữa. Cô chỉ cảm thấy cơn đau ở tim như bị ai đó siết chặt lại. Vết thương trên bụng cô đã rách ra, máu chảy ướt đẫm lớp vải băng bó, thấm sang bộ quần áo cô đang mặc.
“Cố Niệm!” Mục Lam Thục hốt hoảng kêu lên.
Hướng Dư Lan đã nhanh hơn một bước dùng sức gạt tay của Cố Niệm ra, sau đó đưa tay phủi ống tay áo vừa bị Cố Niệm nắm lấy. Cố Niệm bị đẩy về giường, cơn đau như xé ở bụng truyền đến khiến sắc mặt cô trắng bệch, cơ thể không ngừng run rẩy.
Ngôn Sơ Vi bước lên trước một bước, căm hận nhìn Cố Niệm: “Cô còn mặt mũi hỏi à? Cô chỉ lo thoát thân, bỏ lại một mình Chiêu Dương ở trong mật đạo. Mật đạo nổ tung, Chiêu Dương đã bị vùi lấp trong đó rồi.”
“Không!” Cố Niệm suy sụp hét lên, nước mắt tuôn rơi.
“Bây giờ Chiêu Dương vẫn nằm trong bệnh viện chưa tỉnh lại, đến bác sĩ của Sở Thiên cũng không dám chắc, nói anh ấy có khả năng không chống đỡ được. Anh ấy bị như vậy, tất cả đều là tại cô!” Ngôn Sơ Vi bước lên trước muốn đánh Cố Niệm. Cũng may Mục Lam Thục kịp thời bắt lấy cổ tay Ngôn Sơ Vi, gạt mạnh ra, giận dữ quát:
“Ngôn Sơ Vi, cô là cái thá gì chứ, cô có tư cách gì đánh Cố Niệm?”
Nếu là Hướng Dư Lan, bọn họ thật không có cách nào phản bác. Trước đây Cố Lập Thành bắt cóc Sở Chiêu Dương, bây giờ Sở Chiêu Dương lại vì Cố Niệm mà bị thương trong vụ nổ. Dù nói thế nào, gia đình họ cũng mắc nợ Sở gia.
Nhưng Ngôn Sơ Vi lấy thân phận gì để nói chuyện thay Sở Chiêu Dương chứ!
“Sở phu nhân, Chiêu Dương… anh ấy…” Cố Niệm cả người run rẩy, từ đáy lòng dâng lên một sự sợ hãi tột độ. Chân tay lạnh toát, cả người cứng đờ.
“Cô không xứng gọi tên thằng bé!” Hướng Dư Lan rít lên.
Lúc chạy đến bệnh viện, Hướng Dư Lan nhìn thấy cả người con trai bị băng bó giống như xác ướp, nằm trên giường bệnh bất tỉnh nhân sự, sống chết chưa rõ. Tất cả các bác sĩ của Sở Thiên đều không dám đảm bảo Sở Chiêu Dương có thể qua được cửa ải này.
Không vượt qua được, bà ta sẽ mất con trai. Nhưng cho dù có vượt qua được, bị thương nặng như vậy, ai biết sẽ để lại di chứng gì?
Đứa con trai vốn đang khỏe mạnh, khiến bà tự hào như vậy lại biến thành thế này!
Sở Gia Hồng đã đi hỏi cục trưởng Trình, biết được Sở Chiêu Dương vì cứu Cố Niệm nên đã ở phía sau ngăn chặn kẻ địch, để Cố Niệm chạy trước. Mặc dù Cố Niệm cũng bị thương, nhưng chẳng phải bây giờ đã ổn rồi sao. Còn Sở Chiêu Dương vẫn luẩn quẩn bên bờ vực sinh tử. Mỗi lần nghĩ đến đấy Hướng Dư Lan lại cảm thấy căm hận.
Trước đây, Cố Lập Thành bắt cóc Sở Chiêu Dương, bây giờ Cố Niệm lại vì thoát thân mà bỏ mặc Sở Chiêu Dương ở lại. Gia đình bọn họ rốt cục đã tạo nghiệt gì mà lại gặp phải gia đình Cố gia, hết lần này đến lần khác bị Cố gia hãm hại cơ chứ!