Trong phòng, Cố Niệm và Sở Chiêu Dương cách họ bởi một cánh cửa, thật sự là dở khóc dở cười.
Sở Chiêu Dương bất đắc dĩ buông Cố Niệm ra, ngón tay thăm dò chạm vào phía sau đầu cô.
“Thế nào?”
“Hừm…” Cố Niệm thở một hơi dài, “Đau!”
Cố Niệm lại muốn rơi nước mắt, vì đau và cũng vì người đàn ông cô có thể làm nũng lại đang đứng trước mặt mình.
Bên ngoài, Bánh Gạo Nhỏ đã không còn nhẫn nại mà đập cửa: “Mẹ, mẹ ơi, có phải mẹ bị ức hiếp rồi không?”
Ánh mắt Sở Chiêu Dương đầy ý nghĩ sâu xa nhìn Cố Niệm. Nếu không phải có người đang ở bên ngoài, anh sẽ thật sự muốn ức hiếp cô, hung hăng ức hiếp cô. Nhìn ánh mắt của anh, Cố Niệm muốn giả vờ hồ đồ cũng không được, lập tức biết anh đang nghĩ đến đâu rồi. Anh dồn cô vào cửa, thấp giọng hỏi:
“Nó tên là gì?”
Nhắc đến Bánh Gạo Nhỏ, sắc mặt Cố Niệm trở nên vô cùng dịu dàng: “Sở Cẩn Du, Cẩn Du trong ‘Mang ngọc du cầm ngọc cẩn’.”
Sở Chiêu Dương dường như chìm vào trong sự ấm áp vô tận: “Niệm Niệm, cảm ơn em.” Cảm ơn em đã sinh con ra.
Cố Niệm lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Không có anh bên cạnh, rất may là vẫn còn Bánh Gạo Nhỏ.”
“Bánh Gạo Nhỏ?” Sở Chiêu Dương ôm Cố Niệm vào trong lòng, nghe giọng nói dịu dàng của Cố Niệm, tâm trí không đặt trên con trẻ mà đặt hết lên người cô. Nghe Cố Niệm nói vậy, đầu óc liền lơ đãng đọc lên một tiếng, nhưng ánh mắt đều tập trung vào làm da trắng nõn, vào đôi môi bị anh hôn ướt đẫm nóng đỏ, và đôi mắt tràn đầy yêu thương của Cố Niệm.
“Uhm, khi Bánh Gạo Nhỏ ra đời thì trắng nõn như gạo nếp, vì thế em đặt tên đó cho nó là Bánh Gạo Nhỏ.” Gương mặt như trăng non cong cong, mang theo chút ý cười lấp lánh như vì sao, cả người khoát lên một tầng ánh sáng ấm áp. Nhắc đến anh, Cố Niệm không có dáng vẻ này.
Sở Chiêu Dương híp mắt. Cố Niệm vừa nhắc đến cậu nhóc thì không quan tâm gì nữa, cũng không chú ý sắc mặt Sở Chiêu Dương thay đổi.
“Đừng nghĩ Bánh Gạo Nhỏ còn nhỏ, nhưng lại rất sĩ diện, đều không để… không để…”
Sở Chiêu Dương cúi đầu, bờ môi từ từ tiến đến gần môi cô, hơi thở nóng ran tuôn ra. Sau đó, dọc theo khóe môi, mơ hồ cọ vào má cô, đôi môi mềm nóng lại cắn vào trái tai nhạy cảm của Cố Niệm.
Cố Niệm giật mình một cái, không thể tiếp tục nói nữa. Cảm giác mềm mềm nóng nóng không ngừng truyền đến bên tai, khiến cả người cô không ngừng run lên.
“Không để cái gì?” Sở Chiêu Dương dán vào tai Cố Niệm, thấp giọng hỏi. Giọng nói khàn khàn, đậm như rượu.
Cố Niệm thở hổn hển, còn nhớ gì nữa? Những điều vừa nói cô đều quên hết.
Sở Chiêu Dương vui vẻ cong môi lên.
Vậy mới đúng, phải toàn tâm toàn ý nghĩ đến anh mới đúng, đến con của họ cũng phải xếp sau anh.
Ai ngờ cậu nhóc bên ngoài tiếp tục phá vỡ bầu không khí: “Mẹ ơi, mẹ mau cửa ra đi! Chú xấu xa ức hiếp mẹ phải không? Mẹ, mau mở cửa ra, con sẽ bảo vệ mẹ!”
Trong lòng Sở Chiêu Dương hừ một tiếng, thân thể bé nhỏ như vậy, bảo vệ mình không xong, còn muốn bảo vệ Cố Niệm. Hơn nữa, gọi chú cái gì, anh rõ ràng là ba mà!
Cố Niệm đột nhiên định thần lại, vội hít thở một hơi, cất cao giọng nói: “Mẹ không sao.”
Cậu nhóc có chút không tin: “Vậy mẹ mở cửa ra đi.”
Cố Niệm đẩy đẩy Sở Chiêu Dương, nhỏ tiếng nói: “Mở cửa ra trước.”
Sở Chiêu Dương còn chưa thân mật đủ với Cố Niệm, nhìn cô một lúc rồi mới tránh ra. Cố Niệm vội vàng chỉnh sửa quần áo và đầu tóc, xác nhận mình đã ổn mới mở cửa ra. Cậu nhóc liền lập tức nhào đến, ôm lấy chân Cố Niệm, nhìn Sở Chiêu Dương đầy phòng bị: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Ngẩng đầu lên, cậu nhóc liền giật mình: “Mẹ, môi của mẹ sao lại sưng lên thế?”
Cố Niệm: “…”
“Mẹ không sao.” Cố Niệm vô thức xoa xoa môi, nhưng cũng không có tác dụng gì, “Sáng sớm đã sưng rồi, tại con không chú ý đó.”
“Vậy sao?” Cậu nhóc nghi ngờ nhìn Cố Niệm.
“Ừ.” Cố Niệm trước ánh mắt nghi ngờ của cậu nhóc, ngại ngùng: “Đúng rồi, lúc sáng con vừa thức dậy, liều kêu gào muốn ra ngoài chơi, dĩ nhiên là không chú ý tới rồi.”
Cậu nhóc liền cảm thấy ngại, đỏ mặt cúi đầu xuống: “Hình như là vậy, sau này con nhất định sẽ chú ý đến mẹ trước.”
Cố Niệm: “…”
“Được rồi, được rồi, Bánh Gạo Nhỏ nhất định là đói rồi, chúng ta đi ăn trước đi.” Mục Lam Thục vội vàng giải cứu Cố Niệm.
Cố Lập Thành bước vào, đóng cửa lại: “Gọi phục vụ mang thức ăn đến đi.”
Ở trong phòng sẽ dễ nói chuyện hơn.
Không lâu sau, phục vụ đẩy một bàn thức ăn đến, dọn bữa sáng lên bàn.