Sở Chiêu Dương rửa tay xong, liền đứng trước mặt Bánh Gạo Nhỏ: “Đúng, ba là ba của con.”
“Vậy ba sẽ đối xử tốt vs con và mẹ chứ?” Cậu nhóc nghiêng đầu hỏi.
Sở Chiêu Dương lặng lẽ ngồi xổm xuống
“Có. Lần này tìm được hai người, ba sẽ không để lạc mất nữa. Ba sẽ đối xử tốt với mẹ và con.”
Sở Chiêu Dương nhìn đứa trẻ nhỏ xíu trước mặt, muốn ôm cậu nhóc vào lòng nhưng lại sợ bị cậu từ chối.
Cậu nhóc cúi đầu xuống: “Nhưng ba lại để ba mẹ của ba khiến mẹ con uất ức. Vì thế, con vẫn chưa nghĩ xong là có chấp nhận ba hay không.”
Cậu nhóc cũng hi vọng có ba ở bên cạnh. Lúc ở nước M, vào dịp Giáng Sinh, trẻ con đều đi cùng ba mẹ đi chặt cây thông. Nhưng Bánh Gạo Nhỏ không có ba nên mẹ cậu thường tự mang về. Bánh Gạo Nhỏ lo Cố Niệm mệt nên nói rằng chỉ cần mua một cây thông về rồi trang trí là được. Nhưng Cố Niệm không đồng ý, cô muốn con trai không được thiếu thứ gì.
Lúc đến trung tâm thương mại xếp hàng chụp ảnh với ông già noel, hàng rất dài, sẽ có những ông bố vác con mình trên vai, cách một hàng rất xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của ông già noel.
Nhưng Bánh Gạo Nhỏ không có. Mẹ cũng sẽ bế cậu lên xem, nhưng vóc dáng của mẹ không đủ cao, lần nào cũng phải nhón chân lên, giơ cậu lên, rất mệt, trán đầy mồ hôi.
Lúc đó, ba đang ở đâu? Khi bọn họ cần ba thì ba đều không có ở đó. Dần dần, sau này cũng không cần đến nữa. Cậu nhóc hi vọng có ba, nhưng là vì muốn cho mẹ bớt vất vả. Cậu không cần người đàn ông này, vừa tìm đến đã giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, muốn hòa hợp với cậu.
“Giờ con còn nhỏ, nhưng đợi con lớn hơn một chút, con có thể tự bảo vệ mẹ, không cần ba.” Cậu nhóc ngẩng cao đầu, giống như một con thú nhỏ kiêu ngạo dễ dàng bị tổn thương nhưng lại không muốn cho người khác nhìn thấy sự yếu đuối của mình.
Nhưng Sở Chiêu Dương lại không không bỏ sót vành mắt đỏ hoe của Bánh Gạo Nhỏ. Đứa trẻ kiên cường này, kiêu ngạo giống hệt như anh.
Sở Chiêu Dương trong lòng hừ cười, liền lạnh lùng chế nhạo nói: “Con định mấy tuổi thì mới bảo vệ được cho mẹ.”
Cậu nhóc nghẹn họng, giơ bàn tay ra, do dự một hồi, lại giơ ra thêm một ngón: “Sáu tuổi, con đi học là được rồi!”
Sở Chiêu Dương bĩu môi, nói: “Biết đếm số không?”
“Dĩ nhiên là biết!” Bánh Gạo Nhỏ thấy mình bị xem thường, cảm thấy không vui.
“Trước khi đến sáu tuổi, con vẫn còn tận bốn năm.” Sở Chiêu Dương lạnh lùng liếc cậu nhóc một cái, hoàn toàn không vì đối phương là trẻ con mà nhường nhịn, “Bốn năm đó, ai sẽ bảo vệ cho mẹ.”
“Còn… còn có ông ngoại mà!”
“Ông ngoại con còn phải bảo vệ bà ngoại, nhiều người quá ông chăm sóc không xuể.” Sở Chiêu Dương đứng dậy, cao hơn rất nhiều so với cậu nhóc.
“Đợi con sáu tuổi cũng chỉ cao đến chừng này, vẫn cao không bằng mẹ.”
Bánh Gạo Nhỏ: “…”
“Hứ!” Cậu nhóc giống như con nghé nhỏ, cả người trở nên ngang ngược, “Dù sao thì chú vẫn chưa thông qua kiểm tra đâu đó!”
Vừa nói xong thì nghe thấy tiếng Cố Niệm gọi cậu: “Bánh Gạo Nhỏ.”
“Mẹ ơi, con đến đây.” Cậu nhóc làm mặt quỷ với Sở Chiêu Dương rồi nhanh chân chạy đến bên cạnh Cố Niệm.
“Mặc áo khoác vào, chúng ta chuẩn bị xuất phát.” Cố Niệm nói, tay cầm áo khoác mặc lên cho cậu.
Lúc này, Sở Chiêu Dương cũng đi qua, nhận được điện thoại, tài xế đã ở dưới lầu đợi họ.
Mọi người xuống lầu, trước cửa khách sạn một chiếc Mercedes-Benz đã dừng sẵn ở đó. Tài xế vội vã xuống xe, mở cửa để mọi người vào.
“Đợi đã.” Sở Chiêu Dương lại đột nhiên lên tiếng.
Cố Niệm đang cảm thấy kì quái thì thấy Sở Chiêu Dương quay trở vào khách sạn. Không lâu sau, mang một chiếc ghế an toàn của trẻ em xuống. Anh đặt ghế vào trong xe rồi bế Bánh Gạo Nhỏ vào.
Tài xế ngồi bên cạnh lau mồ hôi, đây là thiếu sót của ông, không biết Sở Chiêu Dương có trách gì không.
Lúc ông đến thì không biết còn có trẻ em.
Bánh Gạo Nhỏ nghiêng đầu nhìn Sở Chiêu Dương thắt dây an toàn cho mình.
Vừa này, là cái ôm của ba sao?
Ngửi mùi bạc hà truyền đến từ người Sở Chiêu Dương, Bánh Gạo Nhỏ đột nhiên muốn làm nũng. Cậu nhóc cúi đầu, ngón tay cử động. Lúc này, Sở Chiêu Dương lại đột nhiên lùi ra.