Bước chân Lý Thiếu Phong hơi chững lại, xoay người nhìn bóng lưng hai người dần xa, hơi nhíu mày.
Không biết vì sao, anh cảm thấy hôm nay Ngôn Sơ Vi rất kỳ quái. Giống như câu nói đùa với anh lúc nãy, nhìn có vẻ là đùa nhưng hình như trong câu nói ấy còn có ẩn ý khác, khiến anh và Cố Niệm đều không tự nhiên. Cư xử không tốt, sau này hai người cộng sự cũng rất khó xử, ảnh hưởng đến công việc.
Lỡ như thật sự ảnh hưởng, anh thân là đội trưởng chắc chắn sẽ được giữ lại, nhưng Cố Niệm nói không chừng sẽ bị điều đi và ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô.
Hơn nữa, đây lại là ngoài hành lang, lỡ như bị ai đó nghe thấy, truyền ra ngoài đối với anh với Cố Niệm đều không tốt.
Lý Thiếu Phong hơi nhíu mày, bình thường Ngôn Sơ Vi tỉ mỉ tinh tế như thế, là một người ăn nói khôn khéo sao hôm nay lại như thế?
Nghĩ mãi không hiểu, Lý Thiếu Phong chỉ đành lắc đầu, rời khỏi trước.
Ngôn Sơ Vi đưa Cố Niệm đến phòng làm việc pháp y của cô. Cô là người phụ trách nên có một phòng làm việc độc lập.
Ngôn Sơ Vi pha cho Cố Niệm một tách cà phê. Lúc đưa cho Cố Niệm, cô đột nhiên hỏi: “Niệm Niệm, em cảm thấy Sở Chiêu Dương là người như thế nào?”
Cố Niệm bất ngờ, suýt nữa không cầm chắc tách cà phê trên tay. Tuy thế cuối cùng cô cũng cầm được, nhưng cà phê đầy tràn trong tách vẫn đổ ra ngoài một chút, rơi xuống mu bàn tay cô.
Cà phê vẫn đang còn nóng nên phút chốc đã khiến mu bàn tay trắng ngần của cô đỏ ửng lên.
“Sao lại không cẩn thận vậy?” Ngôn Sơ Vi vội vã đỡ lấy tách cà phê đặt lên bàn, lại xoay sang lấy khăn giấy lau tay cho cô, “Đỡ hơn chưa?”
“Không sao.” Cố Niệm mỉm cười, cô chỉ đành cố chịu cơn đau bỏng rát trên mu bàn tay.
“Có phải em bất ngờ khi chị hỏi em về Sở Chiêu Dương không?” Ngôn Sơ Vi mỉm cười hỏi.
Cố Niệm miễn cưỡng mỉm cười, gật gật đầu.
“Phải rồi, chị hỏi em cũng vô dụng thôi, em lại không thân với anh ấy.” Ngôn Sơ Vi tự nói tự trả lời, “Phải rồi, lần trước lúc hai người rời đi, đã đi đâu thế? Đi ăn riêng à?”
“Không có, anh ấy đưa em về đồn công an thôi.” Cố Niệm giải thích.
“Không ăn cơm cùng nhau à?” Ngôn Sơ Vi lại hỏi.
Hết câu này đến câu khác, càng ngày càng lộ rõ ý chất vấn.
Cố Niệm lắc đầu: “Không có.”
“Cũng phải, hai người lại chẳng có giao tình gì.” Dáng vẻ Ngôn Sơ Vi như thở phào, mỉm cười, “Anh Chiêu Dương đối với người khác hay việc gì cũng đều lạnh lùng, dáng vẻ không chút biểu cảm gì. Đối với người mà anh ấy để trong lòng cũng chỉ lộ ra một chút biểu cảm thôi nhưng cũng không rõ ràng, phải xem người đó có nhìn thấy không nữa.”
Cố Niệm nhớ đến vài lần ít ỏi ở cùng anh, trên mặt Sở Chiêu Dương luôn chẳng có chút biểu cảm nào, nhưng trong đôi mắt đen láy đó thỉnh thoảng lại sáng lên một chút.
Giống như tối qua, cô đã nhìn thấy biểu cảm của anh.
Nói thế thì, cô cũng có thể xem như được anh để trong lòng chứ?
Nhưng mà, dáng vẻ rất thân với Sở Chiêu Dương này của Ngôn Sơ Vi là chuyện gì vậy?
“Thật ra chị đã quen biết Chiêu Dương rất lâu rồi.” Ngôn Sơ Vi tự động nói, cũng không cần biết Cố Niệm có muốn nghe hay không, “Chị và Tiểu Điềm học cùng trường, lúc con bé vào năm nhất, chị đang làm nghiên cứu năm hai, cũng giúp giáo sư kèm các bạn năm dưới, chính vì thế mà quen với Tiểu Điềm. Thế nên tự nhiên, chị cũng quen với Chiêu Dương.”
Hóa ra đã quen biết lâu như vậy, Cố Niệm hơi thất vọng nghĩ.
“Niệm Niệm, chị xem em như em gái, mới nói cho em biết, chị rất thích Sở Chiêu Dương. Tâm tư này của chị, thật ra không ai biết cả, chị đã giấu rất lâu rồi.” Ngôn Sơ Vi lộ ra sự khó xử của một cô gái, mặt cũng đỏ lên, mắt hơi rủ xuống, không dám nhìn Cố Niệm.
Cố Niệm: “... ”
Nếu đã che giấu lâu như vậy thì che giấu luôn đi, không cần nói cho cô biết có được không?
Không hiểu sao, Cố Niệm nghe thấy Ngôn Sơ Vi bày tỏ, trong lòng cô lại rất khó chịu.