“Mau về phòng thôi, bằng không Bánh Gạo Nhỏ sẽ tỉnh dậy mất.” Cố Niệm nói.
Sở Chiêu Dương hơi buồn bực. Có con trai, anh rất vui. Nhưng trong lúc này phải nhớ đến mình có một đứa con trai, thì không tuyệt vời như vậy nữa rồi. Thằng nhóc ngoài kia đúng là một con kỳ đà khổng lồ mà.
“Không được phép nghĩ đến người khác!” Sở Chiêu Dương liên tục cắn nhẹ vào môi cô.
Cố Niệm cười: “Đó là con trai anh.”
“Thế cũng không được.” Sở Chiêu Dương ôm chặt cô, “Em là của mình anh.”
Cố Niệm: “…”
Sở Chiêu Dương cúi đầu, nhìn người con gái trong lòng mình, yêu kiều mềm mại, ngoan ngoãn hiền thục, cả trái tim anh cũng theo đó mà cảm thấy dễ chịu, vô cùng yên tâm. Có Cố Niệm, trái tim anh cũng nguyên vẹn trở lại.
Anh đặt cô lên giường. Cố Niệm cho rằng anh muốn đi, ai ngờ phần giường bên cạnh cô trũng xuống.
“Anh…” Cố Niệm vừa mở miệng liền bị Sở Chiêu Dương đưa ngón tay trỏ ra chặn ở môi.
“Suỵt, làm Bánh Gạo Nhỏ thức giấc bây giờ. Anh ngủ ở đây.” Sở Chiêu Dương nói nhỏ.
Cố Niệm cũng không muốn anh đi về lúc nửa đêm, liền nhẹ nhàng dịch người vào trong, dành cho Sở Chiêu Dương một chỗ rộng hơn. Sở Chiêu Dương vén chăn lên, chui vào trong.
Bánh Gạo Nhỏ trong mộng cũng ngửi thấy mùi hương khiến người ta an tâm của mẹ, liền giống như chú heo nhỏ, hự hự một tiếng nhích lại gần. Cố Niệm theo thói quen quay người lại, kéo Bánh Gạo Nhỏ vào lòng.
Sở Chiêu Dương: “…”
Người phụ nữ này, qua cầu rút ván.
Cố Niệm cũng nghĩ ra, thẹn thùng quay đầu lại, tươi cười nhìn Sở Chiêu Dương. Sở Chiêu Dương bất đắc dĩ kéo cả Cố Niệm và cậu nhóc ôm vào lòng. Cảm giác ôm chặt cả vợ và con trai vào trong lòng, thật tốt.