Lý Tư Kỳ cười nhạo vào mặt Cố Niệm: “Ô, mẹ cô nói với cô như vậy, cô cũng nói với con cô như vậy, đúng là mẹ truyền con nối mà.”
“Lý Tư Kỳ, bộ dạng cay nghiệt của cô, thực sự rất xấu.” Cố Niệm lạnh giọng nói, “Đứng trước mặt trẻ con, nên giữ lại chút khẩu đức đi. Dù sao cô cũng là cảnh sát, đừng bôi đen bộ cảnh phục của mình.”
“Cô còn mặt mũi nói tôi, cô…” Lý Tư Kỳ tức đến mặt mũi biến dạng, Cố Niệm lại dám nói cô ta xấu!
“Cố Niệm!” Giọng nói tràn đầy ngạc nhiên và vui mừng vang của Thẩm Hiểu Mạn vang lên từ phía sau lưng cô. Cố Niệm quay người lại, nhìn thấy Thẩm Hiểu Mạn đang chạy đến. Vành mắt của Cố Niệm không nhịn được đỏ lên. Điều khiến cô nhớ nhung ở đây chính là mấy người đồng nghiệp như Thẩm Hiểu Mạn.
“Cậu… cậu trở về rồi à?” Thẩm Hiểu Mạn dừng lại trước mắt cô, vành mắt cũng đỏ lên. Ngay sau đó, cô tức giận đánh Cố Niệm một cái: “Sao cậu lại như vậy chứ, nói đi là đi, đến cả câu chào hỏi cũng không nói, một câu tạm biệt cũng không nói, đột nhiên không xuất hiện nữa. Uống công tớ vẫn cho rằng… tớ vẫn cho rằng mấy người chúng ta là bạn, có tình cảm. Cậu… quá nhẫn tâm rồi.”
“Xin lỗi, tớ chính là sợ… sợ mình quá đau lòng, cho nên mới…” Cố Niệm vừa áy náy vừa buồn bã.
Hai tay Bánh Gạo Nhỏ ôm chặt lấy cổ của Cố Niệm. Cậu bé còn nhỏ tuổi, nhưng có thể nhìn ra được, cô trước mặt không giống với ba người kia. Cô ấy đối xử tốt với mẹ.
Đây không phải nơi thích hợp để nói chuyện, Thẩm Hiểu Mạn liền cười với Bánh Gạo Nhỏ, kéo cánh tay Cố Niệm: “Chúng ta vào trong phòng làm việc, rồi từ từ nói.”
“Cô ơi, đợi một lát.” Bánh Gạo Nhỏ lên tiếng.
Thẩm Hiểu Mạn tò mò nhìn thấy cậu bé đang uốn éo trong lòng Cố Niệm, tỏ ý muốn được đặt xuống. Cậu bé rất thấp, giống như một cục bột vậy, nhưng không hề giảm đi khí thế, hùng hổ nhìn ba người.
“Cô ơi, các cô bao nhiêu tuổi?”
Ba người bọn Lý Tư Kỳ đưa mắt nhìn nhau vẫn chưa trả lời, đã nghe thấy cậu bé nói: “Bây giờ, cháu hai tuổi rưỡi, nhưng cháu biết cư xử với người khác phải lịch sự, không được làm khó người khác. Các cô không bằng cả cháu.”
Nói xong, cũng không nhìn phản ứng của bọn họ, cậu bé liền dắt tay Cố Niệm: “Mẹ, chúng ta đi thôi!”
Lời nói của cậu bé khiến cho mặt của ba người bọn Lý Tư Kỳ lúc xanh lúc đỏ, cực kỳ mất mặt.
Dù sao đối phương cũng chỉ là đứa bé chưa đến ba tuổi, lẽ nào lại thực sự đi so đo với cậu bé sao?
Đây không phải là bắt nạt trẻ con à?
Đôi mắt của Thẩm Hiểu Mạn dính chặt trên mặt cậu bé. Đứa bé này quả thực rất xinh đẹp, lại còn vô cùng thông minh, không giống đứa bé chưa đến ba tuổi chút nào!
Đứa bé này thực sự quá đẹp trai, khiến người ta yêu thương.
Trái lại cậu bé bị Thẩm Hiểu Mạn nhìn đến mất tự nhiên, đỏ mặt nói: “Cô à, con còn nhỏ, hai chúng ta không hợp tuổi đâu.”
Thẩm Hiểu Mạn: “…”
Thằng nhóc lém lỉnh này!
Cố Niệm bật cười. Thẩm Hiểu Mạn dở khóc dở cười nói: “Cậu… Con trai cậu cũng thật ranh ma!”
Đến phòng của đội ba, đúng lúc Lý Thiếu Phong và Phó Vĩnh Ngôn đều ở văn phòng, còn Hầu Thiếu Khang không biết đã đi đâu. Thẩm Hiểu Mạn bước vào bước, nói với hai người: “Đội trưởng Lý, anh Ngôn, hai người xem ai đến này!”
Hai người nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa phòng. Cố Niệm bị Thẩm Hiểu Mạn che khuất nên hai người không nhìn thấy, lên tiếng hỏi: “Ai vậy?”
Cố Niệm chủ động dắt Bánh Gạo Nhỏ đi ra: “Đội trưởng Lý, anh Ngôn, là tôi.”
Hai người đột nhiên đứng dậy, bước nhanh về phía Cố Niệm.
“Cô nhóc này, vẫn còn dám quay về cơ đấy! Dám đi mà không nói tiếng nào, thì vĩnh viễn đừng quay về!” Lý Thiếu Phong tức giận.
“Biết cô chịu uất ức, nhưng ngay cả câu tạm biệt cô cũng không nói với chúng tôi, uổng công chúng tôi yêu thương cô!” Phó Vĩnh Ngôn cũng rất tức giận.
“Xin lỗi.” Lúc này Cố Niệm giống như cô em gái nhỏ làm chuyện sai trái, cúi đầu, thật thà nhận lỗi.
Lý Thiếu Phong theo thói quen muốn lấy thuốc lá ra, kết quả chú ý đến Bánh Gạo Nhỏ bên cạnh Cố Niệm, liền nhịn lại.
“Lần này, còn đi không?” Lý Thiếu Phong hỏi.
Cố Niệm lắc đầu: “Không đi nữa. Ở đây có quá nhiều thứ không buông bỏ được. Vì vậy, tôi không đi nữa.”
“Vậy cô còn đến nữa không?” Phó Vĩnh Ngôn hỏi.
Cố Niệm biết, ý anh chỉ là cục cảnh sát.
Cố Niệm lắc đầu: “Tôi có công việc khác rồi, giúp tôi có nhiều thời gian chăm sóc người nhà hơn. Hơn nữa cũng có thể vận dụng kiến thức chuyên môn của mình. “
“An toàn là được.” Phó Vĩnh Ngôn gật đầu.
“Mọi người vẫn ổn chứ?” Cố Niệm nhìn hai người.
“Đương nhiên là ổn rồi, không gặp phải chuyện nguy hiểm như vụ của tổ chức R. Có lẽ cả đời cũng chỉ có một lần đó thôi.” Lý Thiếu Phong cười.
Sau đó, hai người liền dồn sự chú ý lên người Bánh Gạo Nhỏ.