“Cháu chào chú. Cháu là Sở Cẩn Du.” Bánh Gạo Nhỏ lập tức trả lời.
“Thằng bé là… con của cậu và Sở Chiêu Dương?” Thẩm Hiểu Mạn hỏi.
“Ừ.” Cố Niệm gật đầu.
Phó Vĩnh Ngôn vui mừng: “Hai người quay lại rồi?”
Cố Niệm mỉm cười gật đầu: “Trước kia có hiểu lầm, bây giờ đều hóa giải rồi.”
“Ba năm không gặp, rốt cuộc cậu đã đi đâu hả?” Thẩm Hiểu Mạn kéo Cố Niệm ngồi xuống, còn ôm Bánh Gạo Nhỏ ngồi lên ghế. Sau đó, lại lấy một hộp sữa từ trong ngăn kéo tủ ra đưa cho cậu bé. Bánh Gạo Nhỏ nhận lấy, ngọt ngào nói cảm ơn.
“Tớ ở nước M.” Có Bánh Gạo Nhỏ ở đây, những chuyện ám hại và truy sát năm đó, Cố Niệm không nói ra, “Tớ may mắn tìm được một công việc phù hợp, cấp trên cũng rất chiếu cố. Vì vậy cuộc sống rất tốt, khổng phải chịu khổ. Lần này quay về cũng là nhờ công việc. Không ngờ lại có thể hóa giải được hiểu lầm.”
“Cũng may, ít nhất được quay về rồi.” Phó Vĩnh Ngôn nói.
Cố Niệm cười: “Khi vừa mới quay về, tớ thực sự rất hối hận, cho tới tận bây giờ cũng thế. Nhưng đã có thể chấp nhận rồi, cũng đã nghĩ thông suốt rồi.”
“Đúng rồi, ba năm trước cậu đi như vậy, chuyện về sau chắc vẫn chưa biết nhỉ?” Thẩm Hiểu Mạn nói.
“Chuyện gì?” Cố Niệm thật sự không biết.
Thẩm Hiểu Mạn quay đầu nhìn cửa phòng, thấy Hầu Thiếu Khang vẫn chưa quay về, liền nói:
“Ngôn Luật là gián điệp của phía cảnh sát trong tổ chức R. Khi đó anh ta đến tổ chức R nằm vùng, nhưng không chịu được áp lực đã làm phản. Lúc trước, Chung Kỳ Chính hy sinh cũng là do anh ta cùng tổ chức R gài bẫy bắt được.”
Cố Niệm hít vào một hơi: “Vậy Ngôn Luật đâu?”
“Công bố với bên ngoài là đã chết, nhưng những người tham gia hành động như chúng tôi đều biết, thi thể tìm được tại hiện trường sau vụ nổ không phải là Ngôn Luật, e rằng anh ta đã được người của tổ chức R cứu đi rồi. Song lúc đó, anh ta bị thương hai đầu gối, muốn hồi phục đi lại bình thường e là rất khó.” Lý Thiếu Phong không giấu giếm Cố Niệm.
“Nhưng mà chuyện hả dạ là Ngôn Sơ Vi cũng không có kết cục tốt.” Thẩm Hiểu Mạn nói tiếp.
“Cô ta sao rồi? Đúng rồi, khi tớ đến, vẫn không thấy cô ta.”
“Cô ta đã từ chức lâu rồi. Khi đó, thân phận của Ngôn Luật bại lộ, cô ta cũng không ở lại cục cảnh sát được nữa. Cấp trên muốn điều tra cô ta, kết quả cô ta lại nói là bị nhắm vào, nghĩ đến gia đình vẫn có một công ty, ngay lập tức từ chức, muốn về làm cho công ty nhà mình.” Thẩm Hiểu Mạn cười lạnh.
“Tôi không đồng cảm với cô ta chút nào. Lúc đó cô bị xa lánh, cô phải chạy đôn chạy đáo tốn bao nhiêu công sức, đến lượt cô ta bị thì cô ta lại bắt đầu nói là mình vô tội.” Thẩm Hiểu Mạn phẫn nộ.
“Thôi được rồi, bây giờ cô ta cũng không có kết cục tốt đẹp gì.” Lý Thiếu Phong bất đắc dĩ.
Thẩm Hiểu Mạn bĩu môi, nói một lượt những gì Ngôn Sơ Vi gặp phải cho Cố Niệm nghe: “Còn nữa, Ngôn Minh Bá vẫn đang ở trong tù đấy, ít nhất phải ở trong đó 7 năm nữa. Ngôn gia phá sản, mẹ Ngôn Sơ Vi dẫn theo cô ta quay về Trịnh gia rồi. Chỉ có điều, Trịnh gia có vẻ cũng toàn những kẻ nịnh hót, tôi thấy thật sự vô cùng xứng đôi với Ngôn gia. Ngôn gia lụi bại, đám anh em của Trịnh Hân Viện đều không ưa bà ta. Mặc dù nói nhà cũng để lại một vị trí cho bọn họ, nhưng suy cho cùng cũng là ăn nhờ ở đậu người khác, kém xa so với trước kia ở Ngôn gia. Ngôn Sơ Vi bị hủy gương mặt rồi, tính khí vô cùng thất thường. Bây giờ, cô ta không là cái gì cả, người ở Trịnh gia cũng không nuông chiều cô ta, thường xuyên gây khó dễ. Ngôn Sơ Vi lại kiêu căng ngạo mạn, ở Trịnh gia không được bao lâu liền bỏ đi. Bây giờ cũng không biết đang ở đâu. Trừ nghề pháp y ra thì cô ta không thành thạo nghề nào khác, ở bên ngoài đoán chừng phải chịu không ít khổ sở.”
“Vậy mẹ cô ta không tìm cô ta sao?” Cố Niệm hỏi.
“Quan hệ của hai mẹ con cũng bất hòa. Ngôn Sơ Vi đổ lỗi chuyện mình bị hủy gương mặt lên đầu Trịnh Hân Viện, hai người đó hầu như ngày nào cũng cãi nhau. Trịnh Hân Viện bị Ngôn Sơ Vi làm tổn thương, từ lâu đã thất vọng về cô ta. Nhưng mà suy cho cùng Ngôn Sơ Vi cũng là đứa con duy nhất của ba ta, bà ta cũng rất muốn tìm. Nhưng người của Trịnh gia đang ghét bỏ bà ta, làm sao giúp bà ta được chứ. Trong tay bà ta cũng không có tiền, không có quan hệ, dù rằng có lòng nhưng cùng không có sức lực.”
Đối với kết cục của Ngôn Sơ Vi, trong lòng Cố Niệm cũng không có cảm giác gì. Tất cả đều do cô ta tự làm tự chịu.
“Đúng rồi, hôm nay cậu đến thật đúng dịp. Hôm nay có cục trưởng mới tới nhậm chức.” Thẩm Hiểu Mạn nhớ ra, nhìn đồng hồ, “Còn hai mươi phút nữa.”
Cố Niệm vẫn chưa kịp nói, Bánh Gạo Nhỏ đã hưng phấn: “Cháu biết. Đó là ông ngoại cháu!”
“Hả?” Thẩm Hiểu Mạn bị hồ đồ rồi, sao cục trưởng mới lại thành ông ngoại của cậu bé, ba của Cố Niệm chứ? Phải chẳng là cậu bé không hiểu chuyện, Cố Niệm vì muốn dỗ dành cậu bé nên nói như vậy?
Bánh Gạo Nhỏ nhìn ra Thẩm Hiểu Mạn không tin, cậu bé nghiêm mặt đặt hộp sữa lên một góc bàn. Trên gương mặt bầu bĩnh như cục bột viết rõ hai chữ nghiêm túc: “Cô à, ông cháu chính là đại anh hùng, cháu không nói dối, hôm nay ông cháy chính là đến đây làm cục trưởng. Mẹ con cháu đến xem ông làm cục trưởng mà.”