“Cho nên ba cứ đi về tìm mẹ ba đi.” Cậu nhóc nói vô cùng khí khái: “Chúng ta ai ôm mẹ người đấy.”
Sở Chiêu Dương: “…”
Sở Chiêu Dương cười lạnh, “Con như vậy mà còn không biết xấu hổ nói mình là nam tử hán. Còn muốn bảo vệ mẹ sao? Bây giờ con chỉ giống như bé gái, chỉ biết làm nũng thôi.”
“Con… con vẫn còn nhỏ mà!” Cậu nhóc tức giận.
“Vậy mà con còn nói mình là nam tử hán.” Sở Chiêu Dương không hề khách khí liếc mắt nhìn con trai mình.
Cậu nhóc kia dù có thông minh hơn nữa cũng mới chỉ là một cậu nhóc, luận về tranh luận sao có thể là đối thủ của Sở Chiêu Dương.
“Con… con là nam tử hán nhỏ!” Cậu nhóc chống tay lên chiếc má bánh bao của mình, ấm ức nói.
Sở Chiêu Dương khinh bỉ đánh giá một phen: “Không giống.”
Cố Niệm: “…”
Ở đâu ra kiểu ức hiếp trẻ con như vậy chứ!
Cố Niệm tức giận trừng mắt nhìn, đang định đến an ủi Bánh Gạo Nhỏ, để cậu nhóc không nghe Sở Chiêu Dương nói bừa nữa.
Cậu nhóc đã tức giận hừ một tiếng, rồi quay người chạy đi tìm Cố Lập Thành cầu an ủi.
“Ông ngoại ơi, Bánh Gạo Nhỏ tủi thân quá à.” Cậu nhóc sà vào lòng Cố Lập Thành.
“Không sao, không sao, ông ngoại thương con mà.” Cố Lập Thành vội vàng an ủi, đâu còn uy nghiêm của một vị cục trưởng, lúc này chỉ còn là một người đàn ông yêu thương đứa cháu nhỏ.
Cố Lập Thành ngẩng đầu trừng mắt nhìn Sở Chiêu Dương: “Lại còn bắt nạt con trai, cậu được lắm!”
Ba năm liền không gặp con trai, vừa mới trở về đã ức hiếp nó rồi.
Làm ba mà lại như vậy sao?
Cố Lập Thành cúi đầu an ủi cậu nhóc: “Bánh Gạo Nhỏ đừng buồn, ông ngoại phê bình ba con rồi. Con vẫn là nam tử hán, con đừng nghe ba con nói bừa, ba con ghen vì con tốt với mẹ con đó.”
Cậu nhóc ủy khuất ngẩng đầu, tuy chưa khóc nhưng trong hốc mắt đã mơ hồ có hơi nước. Cậu hít mũi, giọng nói mềm mại: “Con tốt với mẹ con nhất trên đời.”
“Đúng rồi, đúng rồi, con tốt với mẹ con nhất, mẹ con cũng tốt với con nhất.” Cố Lập Thành liên tục gật đầu, ngẩng đầu hỏi Cố Niệm, “Con nói có đúng không nào?”
Cậu nhóc nghe vậy liền quay đầu lại, ánh mắt tha thiết nhìn Cố Niệm, đầy vẻ mong chờ.
Cố Niệm đương nhiên sẽ không khiến cậu bé phải thất vọng, vừa định gật đầu nói “Đúng vậy” thì Sở Chiêu Dương đã bỗng nhiên áp sát bên cạnh cô. Người đàn ông cao một mét chín bình thường vẫn luôn duy trì vẻ mặt nghiêm túc, lúc này lại ấm ức nói: “Con không có ức hiếp Bánh Gạo Nhỏ mà.”
Cố Lập Thành: “…”
Trời ạ, đám thanh niên bây giờ thật biết diễn kịch! Ở đây còn giả bộ làm cừu nhỏ đáng thương cái gì chứ! Cũng không nhìn lại bản thân xem cái dáng dấp đó, chiều cao đó mà so được với Bánh Gạo Nhỏ đáng yêu sao?
Thấy dáng vẻ ủy khuất của Sở Chiêu Dương, Cố Niệm kinh ngạc đến mức không phản ứng lại kịp.
Thật ra là… cũng có chút dễ thương thật!
Không chỉ có Cố Niệm ngẩn ngơ mà đám người Lý Thiếu Phong cũng vậy!
Quả thực giống như mặt trời mọc đằng tây, nhìn thấy Sở Chiêu Dương như thế này, cho dù bữa trưa hôm nay không ăn nữa cũng đáng. Ai ngờ được rằng, đường đường là tổng giám đốc của Sở Thiên lại có vẻ mặt thế này!
Cố Lập Thành: “…”
Ông luôn cảm thấy Sở Chiêu Dương đang cố tình đấu với ông.
Bánh Gạo Nhỏ: “…”
Ngay cả làm mặt ủy khuất cậu cũng không đấu lại được với ba, đường đời thật gian nan mà. Bây giờ cậu còn chưa đến ba tuổi, những năm tháng về sau phải sống sao đây? Cậu nhóc đột nhiên cảm thấy cả người u ám.
“Mẹ!” Cậu nhóc bĩu môi, gọi mẹ.
Cuối cùng Cố Niệm cũng hoàn hồn lại, lập tức đi tới an ủi Bánh Gạo Nhỏ, muốn đảm bảo với cậu nhóc rằng địa vị của cậu sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi trong lòng cô.
Nhưng vừa định đi qua đó, tay cô đã bị Sở Chiêu Dương kéo lại. Cố Niệm định hỏi anh có chuyện gì, ai ngờ vừa quay lại đã nhìn thấy Sở Chiêu Dương đang khiêu khích nhìn Bánh Gạo Nhỏ. Vẻ mặt đắc ý đó dường như đang nói: Làm sao nào? Vợ ba vẫn đang đứng bên cạnh ba đây này, con có giả bộ đáng thương cũng không có tác dụng gì đâu.
Cố Niệm: “…”
Tuy rằng hiện tại biểu cảm trên gương mặt Sở Chiêu Dương rất phong phú, là chuyện rất đáng mừng. Nhưng lại áp dụng đối với con trai mình, đương nhiên là cô không thể vui vẻ nổi!