“Cô có từng nghĩ, lỡ như có chuyện quan trọng thì sao không? Nếu quan hệ của chúng tôi vì thế nảy sinh hiểu lầm thì sao?” Cố Niệm cười nhạo một tiếng, “Có lẽ, cô còn cầu mong giữa hai chúng tôi có hiểu lầm phải không?”
“Không phải!” Trịnh Nghệ Thu lớn tiếng phản bác, “Tôi quên thật mà!”
Trịnh Nghệ Thu có thể nhìn ra, Cố Niệm không định bỏ qua cho cô. Nhất định do vừa rồi thái độ của cô với Cố Niệm không tốt, cô gái này đang ghi thù với cô, thế nên muốn nhân cơ hội này để trả thù. Cô gái này, lòng dạ sao lại hẹp hòi thế chứ.
“Tổng tài!” Trịnh Nghệ Thu nhìn sang Sở Chiêu Dương, xúc động muốn chạy đến nắm lấy cánh tay Sở Chiêu Dương.
Đây có thể là cơ hội duy nhất của cô.
Nhưng vừa mới bước tới một bước, đã bị Hà Hạo Nhiên túm trở lại.
“Tổng tài, xin hãy tin tôi! Tôi ở đây làm việc đã 7 năm rồi! Từ lúc tôi tốt nghiệp, đã vào đây làm việc. Tôi vẫn luôn cẩn trọng, nỗ lực làm việc, tuyệt đối không có tâm tư không tốt.” Dù bị Hà Hạo Nhiên túm lại, Trịnh Nghệ Thu vẫn vươn cổ sang.
Dáng vẻ điên cuồng này, đâu còn chút bóng dáng ưu nhã đầy trí thức như vừa nãy nữa.
Sở Chiêu Dương trào phúng nhìn cô, nói: “Vậy lúc đó trong điện thoại sao không hiển thị nhật ký cuộc gọi? Cô bắt máy, còn xóa cả nhật ký.”
Sở Chiêu Dương chỉ vào Trịnh Nghệ Thu, hỏi Hà Hạo Nhiên: “Cô ấy là cấp dưới của cậu à?”
Bình thường người ra vào văn phòng anh nhiều nhất chỉ có Hà Hạo Nhiên và người của phòng thư ký thôi. Trịnh Nghệ Thu không ngờ rằng, cô ở đây làm việc đã 7 năm, vào phòng thư ký đã 4 năm, nhưng Sở Chiêu Dương lại chẳng có chút ấn tượng nào với cô, không nhận ra cô. Cô đã lặng lẽ yêu thầm Sở Chiêu Dương 7 năm rồi, trong lòng biết rõ bản thân và Sở Chiêu Dương là không có khả năng. Nhưng cũng hi vọng ít nhất có thể khiến Sở Chiêu Dương nhớ đến bản thân! Kết quả, đến cả điều này cũng không làm được.
Hà Hạo Nhiên gật đầu: “Vâng, là người của phòng thư ký.”
Sở Chiêu Dương gật đầu: “Giúp cô ấy làm thủ tục nghỉ việc đi.”
“Tổng tài! Tổng tài xin tha thứ cho tôi một lần này đi!” Trịnh Nghệ Thu giờ đã hoàn toàn luống cuống, “Tôi không cố ý đâu.”
“Tôi không cần một nhân viên bất kính đối với vợ mình, ly gián tình cảm của chúng tôi, can dự vào đời tư của chúng tôi.” Sở Chiêu Dương không kiên nhẫn nói với Hà Hạo Nhiên, “Mau đưa cô ấy đi đi.”
Vốn dĩ Trịnh Nghệ Thu còn muốn kêu bảo vệ đến đuổi Cố Niệm đi, ai ngờ lúc này, người phải rời đi lại là cô.
Hà Hạo Nhiên trực tiếp lôi Trịnh Nghệ Thu ra ngoài, thấy dáng vẻ Trịnh Nghệ Thu xám xịt, Hà Hạo Nhiên không có chút đồng tình nào. Cậu khinh thường nói: “Từ lúc bắt đầu làm việc ở đây, mọi người đều đã được thông báo, trong công ty yêu đương không bị phản đối, nhưng tuyệt đối không được nảy sinh tâm tư gì với tổng tài. Lỡ có nảy sinh, cũng cố mà che giấu, đừng làm những chuyện không tự lượng sức. Bằng không, người mất mặt chính là mình.”
Trịnh Nghệ Thu không phục: “Đúng, tôi nảy sinh tâm tư. Nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ làm gì, tôi chỉ muốn đến gần một chút, nhìn anh ấy nhiều một chút. Vì thế, tôi nỗ lực làm việc, năng lực tốt hơn người khác nhiều.”
“Được rồi.” Hà Hạo Nhiên không kiên nhẫn nói, “Sở Thiên trước nay chưa từng thiếu người có năng lực, một chút năng lực làm việc có đáng tự hào thế không? Dù cho năng lực của cô có giỏi đến đâu, dám làm vậy, cũng đừng hòng có kết cục tốt.”
Trịnh Nghệ Thu khóc lóc bù lu bù loa, nức nở nói: “Tôi cũng biết không thể nào, vậy nên từ trước tới nay chưa từng mơ mộng gì! Tại sao… tại sao chứ? ”
Hà Hạo Nhiên đành nói một câu cuối cùng: “Chỉ dựa vào việc thái độ của cô đối với tổng tài phu nhân không tốt, còn dám giở trò sau lưng. Bản thân cô không có được, lại muốn giở trò mờ ám gì chứ? Làm việc hại người hại mình như vậy, còn mặt mũi hỏi vì sao à?”
Nói xong câu này, Hà Hạo Nhiên đã đưa Trịnh Nghệ Thu trở về đến phòng thư ký. Các đồng nghiệp ở phòng thư ký tuy quan hệ với Trịnh Nghệ Thu cũng bình thường, nhưng thấy dáng vẻ Trịnh Nghệ Thu khóc lóc như thế, cũng bị giật mình.
“Mau thu dọn đi.” Hà Hạo Nhiên không kiên nhẫn nói, vốn không định để lại mặt mũi cho Trịnh Nghệ Thu, trực tiếp nói với mọi người, “Mọi người đều đã biết, hôm nay tổng tài đưa tổng tài phu nhân đến công ty. Trịnh thư ký bất kính với tổng tài phu nhân, hơn nữa còn âm thầm giở trò, âm mưu phá hoại tình cảm giữa tổng tài và tổng tài phu nhân.”
Hà Hạo Nhiên hừ một tiếng: “Thật buồn cười. Thế nên, trong lòng các người cũng tự suy xét đi. Trịnh thư ký chính là tấm gương cho các người.”
Lúc này, bảo vệ cũng đến. Hà Hạo Nhiên liền nói với bảo vệ: “Trông chừng cô ấy thu dọn đồ đạc, rồi tiễn cô ấy rời khỏi.”
Sau đó, liền rời khỏi phòng thư ký.
Trịnh Nghệ Thu không ngờ rằng Hà Hạo Nhiên lại tuyệt tình như thế, đến chút mặt mũi cuối cùng cũng không để lại cho cô, trực tiếp nói chuyện này ra như vậy.
Nhưng cô vốn đâu làm hại đến bất kỳ ai! Đúng, cô từng giở trò mờ ám, nhưng chỉ có một lần đó, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Sở Chiêu Dương và Cố Niệm. Họ có cần thiết xé to chuyện ra như vậy không? Đến cả chút mặt mũi sau cùng cũng không cho cô.
“Tôi còn tưởng thanh cao lắm chứ, bình thường chẳng thèm để ý đến ai.” Trong văn phòng, liền có nữ đồng nghiệp cười nhạo, “Không ngờ rằng, tâm địa cũng rất lớn đó.”
“Có bản lĩnh mà!”
“Hà trợ lý nói cũng nghiêm trọng quá rồi.” Trịnh Nghệ Thu cho rằng còn có người nói giúp cô, nhưng đối phương lại nói câu kế tiếp: “Chúng ta đâu dám có tâm tư đó chứ, đâu giống như ai kia.”
Trịnh Nghệ Thu đỏ mặt, chẳng nói tiếng nào nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình. Bây giờ một giây cô cũng không muốn ở lại, nhanh chóng quét hết đồ đạc trên bàn vào thùng giấy.
***
Trịnh Nghệ Thu bên kia như thế nào, Cố Niệm và Sở Chiêu Dương cũng không thèm để ý.