Vừa nghĩ xong, Sở Chiêu Dương liền nâng cô đặt lên sô pha.
Cố Niệm vì những động tác không ngừng của anh, đại não càng ngày càng hỗn loạn, dần trở nên trống rỗng. Toàn thân cô nóng lên, chẳng suy nghĩ được gì, khẩn trương túm chặt lấy góc áo của anh.
“Cảm nhận được tâm lực ba năm nay chưa?” Sở Chiêu Dương khàn giọng hỏi.
Cố Niệm: “...”
Cô cảm nhận được rồi, thật sự đã cảm nhận một cách sâu sắc rồi. Cố Niệm thật sự khóc không ra nước mắt, hối hận bản thân đã dám trêu chọc anh, không có chuyện gì làm đi tìm sơ hở trong câu nói của anh làm gì chứ!
Đúng là tự tạo nghiệt mà!
Cố Niệm nức nở nói: “Cảm nhận được rồi”, Sở Chiêu Dương lại nói: “Biết sai rồi à?”
Cố Niệm hít hít mũi, bây giờ làm gì còn sức suy xét xem bản thân đúng hay sai chứ.
Đôi mắt ướt đẫm, cô gật đầu: “Biết rồi.”
Sở Chiêu Dương thở dài, bất đắc dĩ nói: “Sau này đừng suy nghĩ linh tinh nữa. Ngoài em ra, không có ai khác, đến cả nhìn anh cũng chẳng thèm nhìn một cái, đừng nói là đụng đến.”
Sở Chiêu Dương nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, ngón cái nhẹ nhàng chạm vào đôi mi vừa dài vừa cong của cô, cũng nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại.
“Tuy biết em tin anh, nhưng em nói như thế, vẫn khiến anh tức giận.”
Cố Niệm sững lại, áp a ấp úng nói: “Em biết sai rồi, sau này sẽ không như thế nữa.”
Sở Chiêu Dương bị dáng vẻ này của cô làm cho mềm nhũn, anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.