“ Trong nhà đã có dì Đại rồi, hai người không cần lo lắng.” Cố Lập Thành lãnh đạm nói.
“Đúng vậy, mặc dù đã có dì Đại, nhưng mà cũng không phải là người nhà, cho nên cơm làm ra cũng ít đi một phần hương vị của gia đình.” Lúc này ánh mắt của hai mẹ con Trình Quế Tú và Dương Thụy Tuyết nhìn Cố Lập Thành, giống như bị Cố Lập Thành bạc đãi rất nhiều.
Mục Lam Thục cười nhạt “Ha ha” một tiếng, bà thấy hai người kia đang muốn đến quản cái nhà này luôn đó.
“Vậy hai người thì phải à?” Cậu nhóc kia đột nhiên hỏi.
“Hả? Cháu có ý gì vậy?” Dương Thụy Tuyết dùng giọng nói mà người ta lúc bình thường hay nói với trẻ nhỏ, cố ý kéo dài giọng nói, vừa nhỏ vừa nhẹ. Ánh mắt nhìn cậu nhóc phảng phất tràn đầy tình thương của mẹ. Nhưng cô lại không biết, cậu nhóc kia ghét nhất là bị người khác dùng loại giọng nói này nói với cậu, coi cậu là thành một đứa bé không hiểu chuyện.
Tuy rằng vừa nãy bị cậu nhóc kia gài bẫy nhưng Dương Thụy Tuyết vẫn không ý thức được điều đó, chỉ coi hành động vừa rồi của cậu nhóc là sự trùng hợp. Bởi vậy Dương Thụy Tuyết hoàn toàn không để cậu nhóc ở trong lòng. Ngay sau đó, liền nghe thấy cậu nhóc hỏi: “Vậy hai người là người nhà của ông ngoại tôi sao?”
Câu nói đó đúng lúc chặn lại lời nói của Trình Quế Tú và Dương Thụy Tuyết.
Tuy rằng trong lòng muốn, nhưng Dương Thụy Tuyết không dám nói như vậy, chỉ có thể nói: “Tuy rằng không phải, nhưng trong lòng cháu vẫn luôn coi chú Cố là người nhà.”
Cậu nhóc vỗ vỗ ngực: “Người nhà của ông ngoại là ở đây này!”
Mục Lam Thục nhìn Cố Lập Thành, nếu là người nhà của đồng đội đã hi sinh của ông ấy, Mục Lam Thục tuy rằng trong lòng không vui, nhưng cũng không dám nói quá phận. Nhưng Cố Niệm lại không quá để ý về điều này: “Cám ơn hai người đã quan tâm, bây giờ gia đình chúng tôi đã ở đây rồi. Vậy nên cho dù đồ ăn người nhà làm, hay sự ấm áp của gia đình cũng không thiếu nữa.”
“Ông ngoại, ông thích ăn cơm do người khác làm hơn sao?”
“Đương nhiên là không rồi, ông ngoại thích ăn nhất đồ ăn do bà ngoại con làm.”
“Đáng tiếc, tối nay ông ngoại không ăn được rồi.”
“Tại sao không làm cho ông ăn vậy?” Vẻ mặt của Cố Lập Thành tràn ngập kinh ngạc.
“Bọn họ đã làm cho ông rồi, ông ăn cái những thứ đó là được rồi.” Cái tay ngắn ngủn của cậu nhóc giơ lên thật cao, chỉ về chỗ bàn ăn.
“Bà ngoại còn cố ý đi mua rất nhiều thứ mà ông ngoại thích ăn nha, nhưng mà ông cũng không ăn được đâu. Bánh Gạo Nhỏ không muốn ăn đồ do người ngoài làm, Bánh Gạo Nhỏ chỉ thích ăn đồ do bà ngoại nấu thôi!” Cậu nhóc quyệt miệng một cái: “Bà ngoại, tối nay nấu cơm cho Bánh Gạo Nhỏ ăn nha!”
Lần đầu tiên Cố Lập Thành cảm nhận được loại cảm giác này của Sở Chiêu Dương, bị thằng nhóc này làm tức giận đến nghiến răng. Tại sao có thể đoạt thức ăn của ông chứ!
Cố Lập Thành kinh ngạc hỏi dì Đại: “Tại sao dì lại để cho khách tới nấu cơm hả?”
Dì Đại đang rất hối hận khi để hai mẹ con Trình Quế Tú đi vào. Bây giờ không cần ai nói, bà cũng biết là mình đã làm sai. Lúc này bà liền rụt cổ một cái, hụt hơi nói: “Hai vị này muốn tìm ngài, tôi nói ngài còn chưa trở về, bọn họ liền nói là muốn vào nhà chờ.”
Dì Đại cũng biết bọn họ, nên mới không ngăn cản.
“Ai biết vừa mới vào, Trình phu nhân liền tự mình chạy vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm. Tôi cũng không ngăn cản được.”
“Cần gì phải khách khí như vậy.” Cố Lập Thành lãnh đạm cười, nói với Trình Quế Tú, “Tiểu Trình, cô là vợ chiến hữu của tôi. Chỉ dựa vào lão Trần, tôi cũng không thể để cho hai người làm việc này. Về sau nhất định đừng có khách khí như vậy, nếu có thể giúp được điều gì, chắc chắn tôi sẽ giúp.”
Ông nói rõ ràng như vậy, chính là kéo dãn khoảng cách quan hệ với bọn họ.
“Chú Cố, mẹ con cháu không biết chuyện của dì và chị nên đã làm cho mọi người hiểu lầm. Cháu và mẹ thật sự không cố ý.” Dương Thụy Tuyết đỏ mặt, giọng nói tràn đầy hối lỗi.
Cố Lập Thành cười nhạt: “Mặc dù họ mới về ở, nhưng ở khắp nơi trong nhà đều có dấu ấn của họ, chú ý một chút là có thể nhìn ra. Hơn nữa, ở trên cái tủ TV này, không phải còn bày ảnh chụp chung của chúng tôi hay sao?”
Cố Lập Thành tiện tay chỉ một chỗ trên tủ TV đang bày rất nhiều ảnh chụp. Phần lớn ảnh được chụp ở Trấn Cổ, còn có ảnh gia đình được chụp ở Ngu Thành, ảnh Cố Lập Thành và Mục Lam Thục, ảnh Sở Chiêu Dương và Cố Niệm, cả ảnh của cậu nhóc kia nữa.
Cố Lập Thành nói đúng, Trình Quế Tú và Dương Thụy Tuyết chỉ cần bước vào nhà là có thể thấy được dấu ấn của Mục Lam Thục và Cố Niệm. Tuy rằng bọn họ mới dọn đến, nhưng ngay lập tức căn nhà đã trở nên ấm áp hơn nhiều. Rõ ràng như vậy, Trình Quế Tú và Dương Thụy Tuyết làm sao có thể lại không nhìn thấy?
Bị Cố Lập Thành nói ra, nhất thời trên mặt của Trình Quế Tú nóng hừng hực.
Dương Thụy Tuyết bỗng nhiên khóc lên: “Chú Cố, có phải chú tức giận đúng không? Trách mẹ con cháu tùy tiện đến đây?”
Cố Lập Thành day day khóe mắt, nếu không phải là vì lão Trần, chút mặt mũi cuối cùng này ông cũng không muốn để lại cho hai mẹ con họ.